Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 533: Một gốc cỏ dại là Hỗn Độn linh căn

Nhưng hắn không nghi ngờ lời Lý Nguyên nói, vẫn là Lý Nguyên nói gì nghe nấy, vội vàng chạy xuống lầu, đến vườn rau trong sân, bắt đầu tìm kiếm cỏ chín lá.
Cỏ dại cạnh vườn rau cũng không nhiều, Lý Nhị mơ hò còn nhìn thấy dấu vết có người nhổ cỏ dưới đất.
Đây là Dương Thiền nhổ.
Trước đây nàng thấy cỏ dại mọc cạnh vườn rau nên tiện tay nhổ đi.
Nàng không hiểu, Lý Nguyên để cho Đường Vương đi hái một lá cỏ dại làm gì?
Lý Nhị tìm một lần cũng không tìm được cây cỏ dại chín lá.
“Tỷ phu, không có.”
Hắn đứng trong sân, ngửa đầu nói với Lý Nguyên.
Dương Thiền đột nhiên nghĩ ra gì đó, mở miệng nhắc nhở:
“Cái đó, ngươi tìm bên hồ nước xem, ngày hôm qua ta cuốc đất, có lẽ đã nhổ rồi ném xuống hồ bên cạnh rồi.”
Hy vọng cá chưa ăn!
Trong lòng Dương Thiền thầm cầu khẩn.
Chủ yếu là nàng cũng không biết cỏ dại này có thể dùng được!
Nghe lời Dương Thiền nói, Lý Nhị và Trưởng Tôn Vô Cấu nhịn không được sùi bọt mép.
Cỏ dại đã bị ném cho cá ăn, có cần tìm nữa không?
Lý Nhị nhịn tính khí, đi tới bên hồ nước, cuối cùng cũng nhìn thấy một đống cỏ dại nhỏ bị vứt bỏ.
Chỉ thấy con cá chép to trong hồ vẫn còn đang ăn không ngừng.
Hy vọng cỏ chín lá không bị ăn sạch.
Trong lòng Lý Nhị thầm cầu nguyện, lập tức ngồi xổm xuống, bắt đầu tỉ mỉ tìm cỏ dại chín lá.
Cuối cùng trải qua một lượt tìm kiếm, hắn cũng tìm được cây cỏ dại chín lá.
Đã bị con cá béo kia ăn một nửa.
Hắn nhanh chóng ngắt một lá xuống, suy nghĩ một chút, vẫn lấy cả gốc cỏ chín lá đi!
Sau đó vội vàng chạy lên phòng khách tầng hai.
“Tỷ phu, của ngươi.”
Lý Nguyên nhận một chiếc lá, chọc chọc trong tay, chọc thành một hạt tròn nhỏ, sau đó đẩy miệng Tiểu Tê Tử ra, bỏ hạt tròn nhỏ vào.
“Hiện giờ nên làm gì nữa?” Lý Nhị hỏi.
Lý Nguyên: “Đếm từ một đến chín.”
Lý Nhị chớp mắt một cái, cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề.
Đếm số có tác dụng gì?
Hắn càng ngày càng không hiểu được cách làm của Lý Nguyên.
Nhưng cho dù không hiểu thì hắn vẫn đếm.
“Một, hai… tám, chín.”
“Ối.”
Đột nhiên Lý Lệ Chất kêu to một tiếng.
“Mí mắt Tiểu Tê Tử giật giật!”
Giọng nói tràn đầy khiếp sợ và mừng rỡ.
Lý Nhị, Trưởng Tôn Vô Cấu, Dương Thiền nghe vậy thì lập tức nhìn Tiểu Tê Tử.
Quả nhiên, chẳng những mí mắt Tiểu Tê Tử chậm rãi động đậy mà còn mở hai mắt ra, sắc mặt cũng từ trắng bệch không huyết sắc trở nên hồng hào.
“Phụ vương, mẫu hậu, tỷ tỷ.”
Tiểu Tê Tử nhìn thấy phụ mẫu thì gọi một tiếng.
Giọng nói còn yếu ớt vô lực.
Nghe Tiểu Tê Tử mở miệng, Trưởng Tôn Vô Cấu, Lý Nhị lập tức bật khóc.
“Thật tốt quá, có thể nói chuyện rồi.”
“Sống lại là tốt rồi.”
Tiểu Tê Tử thấy phụ mẫu khóc thì khó hiểu: “Phụ vương, mẫu hậu sao các ngươi lại khóc? Có phải Tiểu Tê Tử chọc giận hai người không?”
“Không phải.” Lý Nhị vội lau nước mắt trên mặt: “Chúng ta là vui vẻ, Tiểu Tê Tử ngoan nhất, từ trước đến nay đều chưa từng chọc giận chúng ta.”
Tiểu Tê Tử nghe nói mình ngoan nhất thì không khỏi mỉm cười, trông vô cùng long lanh xinh đẹp.
“Vậy các ngươi đừng khóc.”
Trưởng Tôn Vô Cấu nghẹn ngào gật đầu nói:
“Được, chúng ta không khóc, Tiểu Tê Tử hiện giờ vẫn còn yếu ớt, không nên nói nhiều.”
Tiểu Tê Tử khởi tử hoàn sinh, thân thể vẫn còn rất suy yếu, một lát sau đã ngủ mất.
Mọi người khẽ khàng rời khỏi phòng.
Đi tới đại sảnh, Lý Nguyên trở về ngồi ở quầy cầm tiểu thuyết xem.
Mà Lý Nhị, Trưởng Tôn Vô Cấu thì mang vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Nguyên.
Bọn họ không ngờ, Lý Nguyên thật sự cứu sống một người đã chết dễ như trở bàn tay.
Đây rốt cuộc là thủ đoạn thần tiên gì?
Còn có, cỏ dại chín lá lá kia là loại cây gì?
Sao đỉnh như vậy mà lại bị xem như cỏ dại?
Rốt cuộc trên người Lý Nguyên giấu bao nhiêu bí mật?
Lý Lệ Chất nhìn Lý Nguyên, chỉ cảm thấy toàn thân Lý Nguyên đang sáng lên.
Trong lòng tràn ngập sùng bái.
Đây là cô phụ sao?
Không ngờ lại lợi hại, đẹp trai như vậy!
Ôi!
“Cái kia là cỏ gì? Sao có thể khởi tử hồi sinh?” Dương Thiền tò mò hỏi Lý Nguyên.
Nàng quả thực tò mò, linh thảo có thể khiến cho người có khí vận Nhân tộc khởi tử hoàn sinh, nàng chưa từng nghe nói đến bao giờ.
Lý Nhị và Trưởng Tôn Vô Cấu cũng tò mò nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên tiếp tục xem tiểu thuyết, nhàn nhạt trả lời:: “Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo.”
Lý Nhị và Trưởng Tôn Vô Cấu không hiểu ra sao, bọn họ chưa từng nghe nói đến.
Nhưng đã có hai chữ hoàn hồn thì nhất định không giống bình thường.
Nhưng tiên chi linh thảo vô cùng bình thường như vậy, tại sao lại mọc như cỏ dại ở vườn rau?
Lý Nhị và Trưởng Tôn Vô Cấu luôn cảm thấy kỳ lạ.
Dương Thiền yên lặng nhớ kỹ cái tên “Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo”, trong lòng suy nghĩ không ngừng.
Khi nàng ở Hoa sơn, thường chữa bệnh cho các tín đồ, vì vậy cũng tìm hiểu một chút về y thuật, cũng có một số liên quan đến đan dược linh thảo.
“Ta nhớ ra rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận