Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2222 - Chính là thừa nước đục thả câu, ngươi có ý kiến sao?

Thái Văn Cơ thấy dáng vẻ đáng thương của Lý Thanh Chiếu, không khỏi đắc ý.
Hừ, chẳng phải vừa rồi ngươi rất lỳ à?
Tại sao hiện tại không ổn nữa rồi?
Nàng ung dung hỏi Lý Thanh Chiếu: “Ngươi sai rồi, ngươi sai chỗ nào?”
Lý Thanh Chiếu: “Ta sai quá nhiều chỗ, đợi sau khi trở về, ta từ từ nói với ngươi được không?”
Thái Văn Cơ: “Nhưng ta chỉ muốn nghe ở đây.”
Lý Thanh Chiếu cầu khẩn nói: “Người trong phòng đối với ta thật sự rất quan trọng, ngươi có thể giữ lại chút mặt mũi cho ta không? Xin ngươi đó. Sau khi trở về, ta bảo đảm sẽ khiến ngươi hài lòng.”
“Bảo đảm làm cho ta hài lòng, ngươi bảo đảm thế nào?”
Thái Văn Cơ ung dung nói.
Lý Thanh Chiếu thấy Thái Văn Cơ có ý buông lỏng thì vội vàng nói: “Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, làm cho ngươi hài lòng mới thôi.”
Thái Văn Cơ: “Vậy nếu ta bảo ngươi tặng bức ‘Lương Thu’ cho ta thì thế nào?”
Lý Thanh Chiếu nghe thấy yêu cầu của Thái Văn Cơ, suýt chút nữa tức giận nhảy dựng lên: “Không phải ngươi thừa nước đục thả câu đó chứ?”
Thái Văn Cơ gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là thừa nước đục thả câu, ngươi có ý kiến sao?”
“Ta…” Lý Thanh Chiếu chỉ muốn hộc máu. Nàng nhẫn nại nói: “Chúng ta là bạn tốt…”
Thái Văn Cơ cắt ngang nói: “Ta là một bà già bảy tám mươi tuổi, còn hết thời, sao không biết xấu hổ mà làm bạn tốt của ngươi chứ?”
Lý Thanh Chiếu đỏ mặt: “Ta, ta chỉ đùa thôi.”
Thái Văn Cơ: “Nhưng ta không đùa ngươi, hoặc là ngươi tặng ‘Lương Thu’ cho ta, ta sẽ xem vừa nãy bị điếc, nếu không…”
Nàng oán hận nhìn Lý Thanh Chiếu.
“Nếu không ta sẽ hận ngươi cả đời.”
Lý Thanh Chiếu nghe thấy Thái Văn Cơ muốn hận nàng cả dời, thì lập tức bất đắc dĩ nói: “Ngươi có thể đừng tuyệt tình như vậy không?”
Thái Văn Cơ thản nhiên nói: “Học ngươi đó, thần tượng.”
Phụt!
Lý Thanh Chiếu lập tức phun ra một búng máu.
Không ngờ Thái Văn Cơ dỗi người ta lợi hại như vậy!
Lý Thanh Chiếu cầu xin nói: “Tỷ tỷ, ta sai rồi, ngươi có thể đổi điều kiện khác hay không? Ta nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn.”
Thái Văn Cơ: “Nhưng ta chỉ thích ‘Lương Thu’, vốn không có hứng thú với điều kiện khác.”
Lý Thanh Chiếu: “Nhưng ‘Lương Thu’ là món quà người khác tặng cho ta, sao ta có thể tặng cho ngươi được? Ngươi đừng làm khó ta!”
Thái Văn Cơ bất động nói: “Lão thái phó hết thời như ta chỉ thích làm khó người khác, càng thích thè lưỡi sau lưng người khác.”
Lý Thanh Chiếu lúng túng giải thích: “Ta chỉ đùa với người khác, ngươi đừng xem là thật.”
Thái Văn Cơ lạnh lùng nói: “Dù sao thì điều kiện ta cũng nói rồi, có đồng ý hay không, tùy vào ngươi.”
Nói xong, nàng không thèm để ý Lý Thanh Chiếu nữa, mà bước vào phòng bao.
Nàng rất tò mò thiên tài sáng tác ra ‘Lương Thu’, nam tử khiến Lý Thanh Chiếu rung động rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào?
Hừ, Lý Dịch An, vậy mà ngươi dám nói xấu sau lưng ta.
Thì đừng trách ta cậy góc tường ngươi, để ngươi sốt ruột!
Trong lòng Thái Văn Cơ đã nghĩ xong kế hoạch làm ghê tởm Lý Thanh Chiếu.
Chẳng phải Lý Thanh Chiếu thích nam tử trong phòng đó sao?
Ta sẽ đến đoạt người yêu, mê hoặc nam tử này dưới váy lụa của ta, để Lý Thanh Chiếu giương mắt nhìn.
Hì hì!
Nghĩ đến kế hoạch của mình, Thái Văn Cơ không khỏi cảm thấy sảng khoái.
Thái Văn Cơ bước vào cạnh cửa, đi qua bình phong, nàng lập tức nhìn thấy một nam tử thanh niên mặc trường bào màu đen đang ngồi yên tĩnh trên ghế, thản nhiên xem điện thoại. Sau khi nhìn rõ tướng mạo của nam tử, Thái Văn Cơ lập tức bất định giống như bị điểm huyệt vậy.
Nàng ngây ngốc nhìn Lý Nguyên, không tự chủ được mà há to miệng, vẻ mặt nghẹn họng.
Đẹp trai!
Quá đẹp trai rồi!
Nàng cảm thấy như bản thân đang thưởng thức một danh họa tuyệt thế vậy.
Bất kể là tướng mạo, hay là khí chất, đều cao như núi.
Cái gì gọi là nhẹ như lông hồng, uyển chuyển như du long?
Cái gì gọi là thần quang ly hợp, kỳ phục khoáng thế?
Nam tử trước mắt chính là như vậy.
Thần tác ‘Lương Thu’ thật sự do nam tử trước mắt sáng tác ra sao?
Hắn đẹp trai như vậy, sao còn có tài chứ?
Trên đời này thật sự có nam tử hoàn mỹ như vậy sao?
Vậy còn khiến nam tử khác sống như thế nào nữa?
Cuối cùng Thái Văn Cơ cũng hiểu tại sao Lý Thanh Chiếu cao ngạo cũng có xuân tình nhộn nhạo.
Nam tử tài hoa hơn người, đẹp trai bức người như vậy, nữ tử nào mà không rung động?
Chỉ nhìn một cái, Thái Văn Cơ đã rung động rồi.
Hoàn toàn không nỡ dời mắt.
Đồng thời, trong lòng nàng cũng thầm ra quyết định.
Vách tường này, Thái Văn Cơ ta cạy chắc rồi!
Không ai cản được.
Còn về Lý Thanh Chiếu, ở đâu mát mẽ thì cứ ở đó đi!
Lần này, không phải nàng trả thù Lý Thanh Chiếu, mà là vì bản thân nàng!
Lý Thanh Chiếu đi theo bên cạnh Thái Văn Cơ.
Nàng thấy Thái Văn Cơ nhìn chằm chằm Lý Nguyên, dáng vẻ không chớp mắt, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nàng nhìn sắc mặt của Thái Văn Cơ thì biết ngay nhất định là Thái Văn Cơ đã bị Lý Nguyên mê hoặc.
Hây, đây chính là nguyên nhân Lý Thanh Chiếu không muốn giới thiệu Lý Nguyên cho Thái Văn Cơ và Trác Văn Quân.
Sức hấp dẫn của Lý Nguyên quá lớn, nàng sợ Thái Văn Cơ và Trác Văn Quân không chịu nổi!
Kết quả, quả nhiên không đỡ được.
“Khụ khụ!”
Lý Thanh Chiếu cố ý ho khan hai tiếng, nhắc nhở Thái Văn Cơ hồn phách nên trở về vị trí.
Thái Văn Cơ nghe thấy tiếng ho khan của Lý Thanh Chiếu, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Sau đó, nàng không thèm để ý tới Lý Thanh Chiếu, mà lau nước bọt ở khóe miệng, rồi đi tới trước mặt Lý Nguyên, thu tay áo hành lễ với Lý Nguyên.
“Thiếp thân Thái Văn Cơ bái kiến công tử, không biết tôn tính đại danh của công tử là gì?”
Giọng nói mềm mại quyến rũ, giọng điệu mà nàng nói chuyện với Lý Nguyên có thể nói khác biệt như trời với đất. Lý Thanh Chiếu bên cạnh nghe đến nổi da gà.
Quá điệu rồi!
Lý Nguyên nghe thấy Thái Văn Cơ chào hỏi, lúc này mới dời mắt khỏi điện thoại.
Hắn nhìn nữ tử ung dung hoa quý trước mắt, có thể nói là hơi mập, gật đầu ý bảo: “Xin chào, ta là Lý Nguyên.”
Thái Văn Cơ nghe vậy, lập tức thốt lên khen ngợi: “Cổ quăng hỉ tai, nguyên thủ khởi tai, bách công hi tai, nguyên thủ minh tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận