Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 894 - Côn Bằng bỏ chạy, Đại Nhật Như Lai xuất hiện

Sau đó, mất liên lạc với yêu sư Côn Bằng.
Hắc quang vậy mà ngay cả thần thức của hắn cũng có thể thôn phệ.
Yêu sư Côn Bằng thấy một màn này thì hoàn toàn lúng túng.
Hắn không thể nào tưởng tượng được, đối phương vậy mà ngay cả Tiên Thiên Linh Bảo của hắn cũng có thể thôn phệ.
Như này thì còn chơi gì nữa?
Đối phương thực sự chỉ là một Chuẩn Thánh thôi sao?
Ma Côn lão tổ lạnh nhạt nhìn Côn Bằng, thản nhiên nói.
“Bây giờ, nên đến ta tấn công rồi.”
Lời vừa dứt, liền thấy vô số Phong Nhãn xoay tròn bay về phía yêu sư Côn Bằng.
Những phong nhãn này chi chít dày đặc, như những con ong vàng bay qua che khuất bầu trời.
Mặc dù mỗi một cái Phong Nhãn kích thước chỉ bằng cái cối, tuy nhiên Côn Bằng lão tổ lại từ trong đó cảm nhận được một phần sức mạnh khủng bố khiến hắn sợ hãi.
Hắn cảm thấy yêu thể của bản thân sắp bị phần sức mạnh ấy xé thành mảnh vụn.
Chỉ một cái Phong Nhãn, hắn liền không chắc chắn bản thân tiếp theo đây có thể hay không, nhiều Phong Nhãn như vậy.
……
“Chạy.”
Côn Bằng yêu sư nhanh chóng quyết định túm lấy Bằng Ma Vương đang há hốc mồm ở bên cạnh, trong nháy mắt liền biến mất vào chân trời.
Ma Côn lão tổ cười hi hi: “Luận tốc độ, ai có thể là đối thủ của ta?”
Thân hình hắn chợt lóe, theo đó liền biến mất tại chỗ, trên không căn bản không thấy bóng dáng của hắn đâu.
Côn Bằng lão tổ nhanh chóng chạy trốn, hắn vô cùng tự tin với tốc độ của bản thân.
Cả Hồng Hoang, nếu như so sánh tốc độ, cho dù đối mặt với Thánh Nhân thì hắn cũng không quá hư ảo.
Đáng tiếc, Hà Đồ Lạc Thư của ta, làm thế nào mới đoạt được lại đây?
Côn Bằng lão tổ đang tự phát sầu, đột nhiên hắn cảm nhận được phía trước có một bóng đen.
Nhìn kỹ lại thì không khỏi kinh hãi.
Bóng đen đó chính là Ma Côn lão tổ.
Đối phương sao lại chạy đến trước mặt rồi? Tốc độ của hắn sao lại nhanh như vậy?
“Ngươi đến chậm quá đấy.”
Ma Côn lão tổ trêu chọc nói với Côn Bằng.
Thân hình Côn Bằng khẽ lóe, lại quay người chạy về phía Tây. Có điều, hắn vừa chạy được mấy bước thì lại đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy một đám Tường Vân hình hoa sen, kèm theo kim quang rực rỡ đột nhiên từ phía Tây bay tới.
Khi Tường Vân đến gần, một âm thanh tiếng Phạn bí ẩn rơi vào của mấy người.
Ở Trên Tường Vân, vô số hoàng thượng đang đứng chắp tay, Bồ Tát, Già Lam, La Hán, từng người từng người vẻ mặt trang nghiêm, tướng pháp trang nghiêm.
Xung quanh còn có thiên nữ rắc hoa, long nữ phun sương, kỳ lân, phượng hoàng lượn quanh.
Thanh thế to lớn vô cùng.
Ở chính giữa Tường Vân, hai pho tượng Phật vàng to vạn trượng, một trái một phải ngồi trên đài sen.
Kim quang là từ trên người hai pho tượng Phật này phát ra.
“Ô Sào thiền sư, Đại Nhật Như Lai.”
Côn Bằng nhìn hai mắt chằm chằm hai pho tượng Phật, vẻ mặt có chút phức tạp.
Pho tượng Phật bên phải đột nhiên mở miệng nói với Côn Bằng.
Âm thanh như sấm, làm những tầng mây xung quanh lùi ra hàng vạn dặm.
Côn Bằng yêu sư trầm mặc nói: “Nếu như ngươi đã quy y cửa phật, thì nên buông bỏ hồng trần, làm gì còn có phụ vương.”
Đại Nhật Như Lai cũng chính là Lục Áp, hừ lạnh một tiếng nói: “Mặc cho ngươi dẻo miệng, hôm nay cũng phải trả bảo bối cho ta.”
Trong lòng Côn Bằng khẽ động, hắn đột nhiên chỉ vào Ma Côn lão tổ ở xa nói: “Bây giờ Hà Đồ Lạc Thư đang ở chỗ sư phụ của nhi tử ta, nếu các ngươi có bản lĩnh thì đi đòi lão nhân gia hắn đi.”
Lục Áp và Ô Sào thiền sư đã sớm chú ý đến Ma Côn lão tổ.
Khí tức tỏa ra từ trên người đối phương khiến cho bọn họ thầm kiêng kỵ.
Từ lúc nào Hồng Hoang có thêm một vị khủng bố như vậy? Trong lòng hai người đồng thời hiện lên sự nghi ngờ.
“Đạo hữu là tu sĩ nơi nào?” Ô Sào thiền sư hỏi Ma Côn.
Ma Côn lão tổ không trả lời hắn, mà cười như không cười liếc nhìn Côn Bằng, thản nhiên nói: “Ta biết ngươi muốn mượn đao giết người, làm ngư ông đắc lợi nhưng chuyện này cũng không có gì, ngược lại ta cũng muốn ăn hết toàn bộ các ngươi.”
Nói xong, thân hình hắn biến đổi.
Trong khoảnh khắc, bầu trời đang từ ban ngày chuyển thành đêm, trở nên đen kịt không thấy gì, cả nhật nguyệt tinh thần trên trời đều biến mất không thấy bóng dáng.
Cho dù trên người Ô Sào thiền sư và Lục Áp phát ra phật quang kim sắc cũng không chiếu sáng được đêm tối.
Cũng may, đêm tối cũng không thể ngăn lại thần thức của mọi người, Côn Bằng, Bằng Ma Vương, Ô Sào thiền sư, Lục Áp, cùng những hòa thượng la hán này vẫn thấy toàn bộ tình huống xung quanh.
Sau đó, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không tự chủ được mà hít sâu một hơi.
Chỉ thấy trên bầu trời nổi lên một sinh vật vô cùng khổng lồ, một số hòa thượng tu vi thấp, Bồ Tát liếc mắt một cái không thể nhìn thấy toàn bộ tình cảnh của sinh vật này.
Chỉ có thể nhìn thấy thân hình tròn trịa đen kịt của đối phương tỏa ra uy áp khủng bố cực điểm.
Mấy người Côn Bằng, Ô Sào thiền sư, Lục Áp lại thấy được toàn cảnh của đối phương.
Nhưng trong lòng bọn họ lại ngạc nhiên hơn cả những người khác.
Đây là một sinh vật giống như cá voi trong biển, đuôi vây to lớn, nhưng lại có sừng đen trên đầu, cơ thể của nó lớn hơn cá voi gấp nhiều lần.
Ô Sào thiền sư và Lục Áp nhìn thoáng qua quái vật trên bầu trời, vừa liếc nhìn Côn Bằng, chỉ cảm thấy bản thể Côn Bằng rất giống với đối phương.
Bọn họ không khỏi hoài nghi, hai người này có quan hệ thân thích không?
Côn Bằng thấy đối phương thì trong lòng giật mình, lập tức kích thích ký ức sâu nhất trong đầu hắn.
Đó là khi hắn mới sinh ra linh trí, kích hoạt xuất hiện một hình ảnh ký ức trong huyết mạch.
Trong hình ảnh đó, có một Hỗn Độn Ma Thần giống hệt như trên bầu trời, đi lang thang trong Hỗn Độn, nuốt trọn Hỗn Độn linh khí, thiên tài địa bảo.
Mà Hỗn Độn Ma Thần này chính là Nê Côn.
Bản thể của hắn là Nê Côn sao?
Chuyện này sao có thể?
Không phải Nê Côn đã bị Bàn Cổ tiêu diệt rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận