Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 297 - Dương Tiễn bị phun vào mặt

Lý Nguyên đặt sách xuống.
Dương Tiễn nheo mắt lại, Tây Du Ký? Chưa từng nghe nói.
Lý Nguyên nói: “Ta biết thuật thôi diễn tỷ điểm, nhìn thấy tướng mạo của ngươi là biết rồi.”
Huynh muội Dương Tiễn nghe vậy, không hẹn mà gặp, lộ vẻ mặt đầy bất ngờ.
Đáp án này, có hơi nằm ngoài dự liệu.
“Ngươi còn biết thuật thôi diễn? Sao trước giờ chưa từng thấy ngươi nói với ta?”
Dương Thiền kinh ngạc nói.
Lý Nguyên khẽ nhún vai: “Ngươi cũng chưa từng nói với ta ngươi có ca ca mà.”
Dương Thiền không còn lời gì để nói.
Bỏ đi, vẫn là ăn bánh nghìn tầng của ta đi, aiya, thịt bò khô này cũng khá ngon, vị cay vừa miệng, độ dai vừa đủ.
Dương Tiễn nhìn Lý Nguyên, cau chặt mày lại: “Thuật thôi diễn? Bây giờ lượng kiếp đã lên, thiên cơ hỗn loạn, cho dù là Thánh Nhân đều khó mà thôi diễn, ngươi làm sao có thể thôi diễn ra được lại lịch của ta?”
Lý Nguyên: “Chứng tỏ, ta còn lợi hại hơn Thánh Nhân chứ.”
“Phụt!”
Dương Thiền nhất thời không nhịn được, trực tiếp phun miếng thịt bò khô trong miệng ra, vừa hay phun lên mặt ca ca.
Nàng chân tay luống cuống nhìn ca ca, vội vàng giải thích: “Ta không phải là cố ý đâu!”
Nàng lại tức giận nhìn Lý Nguyên: “Ngươi nói chuyện đừng có mà dọa người như vậy được không? Tim gan đều sắp bị ngươi dọa cho ra ngoài hết rồi. Còn lợi hại hơn cả Thánh Nhân, lời này ngươi cũng dám nói ra.”
Vẻ mặt Dương Tiễn cau có, nếu như đổi thành một người khác, hắn sớm đã thả Hao Thiên Khuyển ra cắn rồi.
Hắn mặt không cảm xúc, lau vết bẩn trên mặt đi.
Trong lòng hắn đã xem Lý Nguyên thành một người nói chuyện cực kỳ không đáng tin.
Có lẽ, đây chính là một cơ hội tốt để muội muội nhìn rõ bộ mặt thật của người này.
Sau khi muội muội biết người này nói chuyện không đáng tin, chắc chắn sẽ cảm thấy ghét hắn.
Nghĩ tới đây, Dương Tiễn bỗng chợt ung dung thản nhiên nói với Lý Nguyên: “Ngoại trừ việc ta là ca ca của nàng, ngươi còn có thể tính ra cái gì?”
Lý Nguyên: “Rất nhiều.”
Dương Tiễn: “Ví dụ như?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ví dụ như ngươi là cháu ngoại của Ngọc Đế, đệ tử của Ngọc Đỉnh chân nhân, sắp tới chuẩn bị đi Đào Sơn cứu mẹ.”
Dương Tiễn giống như bị sét đánh, cả người trong giây lát sững sờ ngay tại chỗ.
Hắn không dám tin, Lý Nguyên thực sự vô cùng rõ ràng về chuyện của hắn.
Hắn làm sao biết được những chuyện này?
Lẽ nào hắn là một đệ tử của một đại phái nào đấy, đã nghe nói về chuyện của mình?
Dương Tiễn từ đầu đến cuối đều không dám tin, tất cả thứ này là Lý Nguyên thôi tính ra.
Dương Tiễn khiếp sợ, Dương Thiền cũng khiếp sợ không thôi giống vậy.
Nàng vốn tưởng rằng mình đã rất hiểu Lý Nguyên rồi, nhưng cho đến hôm nay, nàng mới phát hiện, nàng thực ra căn bản không hề hiểu Lý Nguyên, thứ mà nàng biết chỉ là bề nổi của Lý Nguyên mà thôi.
“Ngươi lại thực sự biết thôi tính?”
Dương Thiền kinh ngạc nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh cười với Dương Thiền: “Ta không nói dối.”
Dương Tiễn lúc này cũng từ kinh ngạc phản ứng trở lại, hắn cười khẩy nói với Lý Nguyên: “Ngươi nói mình còn lợi hại hơn Thánh Nhân, cái này cũng gọi là không nói dối? Chuyện của ta, có lẽ là ngươi đã từng nghe nói ở đâu rồi đúng không? Lại vẫn còn ở trước mặt bọn ta làm ra vẻ huyền bí.”
Lý Nguyên hờ hững nói: “Ngươi xuống núi cứu mẹ, có lẽ là nghe theo lời dặn của Ngọc Đỉnh chân nhân đúng không?”
Trong lòng Dương Tiễn kinh ngạc đến bay màu, hắn xuống núi cứu mẹ cũng thực sự là nghe theo lời dặn của sư phụ hắn.
Lý Nguyên tiếp tục nói: “Hắn còn nói với ngươi, bảo ngươi cứ việc ra tay, không cần kiêng dè Hạo Thiên Ngọc Đế và Dao Trì Vương Mẫu, bởi vì Xiển giáo sẽ âm thầm cản trở Hạo Thiên, Vương Mẫu trực tiếp ra tay với ngươi.
Dương Tiễn nghe giọng nói bình tĩnh của Lý Nguyên, như là bị sét đánh trúng, chỉ cảm thấy như tim gan đều sắp nhảy ra rồi.
Trong đầu trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Nếu như nói thân thế của hắn, Lý Nguyên còn có thể nghe được từ nơi khác, nhưng chuyện liên quan đến Hạo Thiên, chỉ có mấy người hắn và sư phụ cùng với Nguyên Thủy Thiên Tôn biết, Lý Nguyên làm sao mà có thể rõ ràng đến thế?
Chỉ cảm thấy đầu óc có hơi không xoay chuyển được.
Lẽ nào, hắn thực sự là thôi tính vô song, là một vị kì nhân tuyệt thế?
Đối mặt với sự thực này, Dương Tiễn không khỏi không bắt đầu hoài nghi, mình có phải là thực sự trách nhầm Lý Nguyên rồi hay không?
Dương Thiền lúc này cũng rất kinh ngạc, nàng không hề biết chuyển Xiển giáo sẽ âm thầm ngăn cản Hạo Thiên, Dao Trì, nàng chợt hỏi ca ca: “Lý Nguyên nói là thật sao? Xiển giáo thực sự sẽ âm thầm ngăn cản Ngọc Đế và Vương Mẫu tự mình gây rối chúng ra ứng cứu mẫu thân?”
Dương Tiễn gật đầu.
Dương Thiền thấy ca ca thừa nhận, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa lo.
Mừng là, nếu như lúc cứu mẫu thân, Ngọc Đế và Vương Mẫu không ra tay, vậy sẽ có xác suất thành công rất lớn.
Lo là, Lý Nguyên lại thực sự thôi toán vô song.
Dương Thiền nóng lòng hỏi Lý Nguyên: “Vậy ngươi có biết, chúng ta lần này cứu mẹ có thể thành công không?”
Dương Tiễn không khỏi nhìn về phía Lý Nguyên, muốn xem xem Lý Nguyên nói thế nào.
Lý Nguyên: “Có thể nói là đã thành công, cũng có thể nói là chưa thành công.”
Dương Thiền nghe vậy vẻ mặt bối rối, nàng nghi hoặc nói: “Thành công là thành công, thất bại là thất bại, sao lại có thể nói là đã thành công lại chưa thành công chứ?”
Dương Tiễn không hiểu lời của Lý Nguyên có ý gì.
Lý Nguyên: “Các ngươi quả thực có thể cứu Dao Cơ từ trong Đào Sơn ra.”
Huynh muội Dương Tiễn không khỏi lộ vẻ mặt vui mừng.
Ngữ khí của Lý Nguyên thay đổi: “Có điều, lại cũng bởi vì như vậy mà hại chết nàng.”
Huynh muội hai người nhất thời sợ đến bay màu.
Dương Tiễn không duy trì được sự bình tĩnh, không nhịn được mở miệng hỏi: “Tại sao lại bởi thế mà hại chết nàng?”
Lý Nguyên không trả lời câu hỏi của Dương Tiến, mà hỏi ngược lại: “Các ngươi cảm thấy, Dao Cơ bị nhốt dưới Đào Sơn, là đang chịu phạt sao?”
Lông mày Dương Tiễn cau lại, điều này không phải rõ ràng rồi sao? Hắn hoàn toàn không hiểu nổi Lý Nguyên tại sao lại biết rõ còn cố hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận