Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2241 - Đừng trách ta nhổ lông dê của ngươi!

Lý Thanh Chiếu thấy Lý Nguyên cứ như vậy mà bỏ đi, nhìn cả bàn đầy chén đũa, vẻ mặt của nàng tràn đầy nỗi thống khổ không thôi.
Huhu, ăn uống no nê, thần thiếp không muốn đụng nó!
Lý Thanh Chiếu thấy Trác Văn Quân và Thái Văn Cơ đứng bên cạnh, trong lòng nàng khẽ động.
Nàng hỏi hai người họ: “Chúng ta là bạn tốt phải không?”
Thái Văn Cơ thấy vẻ mặt của Lý Thanh Chiếu cũng biết nàng muốn đánh cái rắm gì.
Nàng vội vàng đứng lên từ chỗ ngồi, tự nhủ: “Ta đi xem Lý Nguyên đang làm gì.”
Nói xong, nàng lập tức theo sát bước chân của Lý Nguyên, đuổi theo hắn.
Trác Văn Quân cũng vội vàng nói với Thái Văn Cơ: “Chờ ta một chút, ta đi cùng với ngươi.”
Vừa dứt lời, hai người liền biến mất, chỉ để lại một mình Lý Thanh Chiếu đối mặt với cái bàn đầy bừa bộn, khiến nàng khóc không ra nước mắt.
“Này mà là ‘bạn tốt’ gì chứ, ta vốn muốn nhờ các ngươi phụ ta rửa chén, kết quả là họ bôi dầu vào lòng bàn chân của ta.’ Không còn cách nào khác, Lý Thanh Chiếu chỉ đành phải mau chóng thu dọn chén đũa.
“Haiz, tiếc cho đôi tay ngọc ngà, trắng nõn mảnh khảnh của ta!”
Nàng ôm một chồng chén bẩn đi tới nhà bếp, lúc đi ngang qua hậu viện.
Nhất thời nhìn thấy Lý Nguyên, Thái Văn Cơ và Trác Văn Quân đang bắt chéo hai chân, nằm chỉnh tề ở trên ghế dựa trong chòi nghỉ mát ở hậu viện, nhắm mắt dưỡng thần.
Trông rất là thoải mái.
Lý Thanh Chiếu thấy cảnh này, rồi lại nhìn đống chén trong tay.
Nàng chỉ cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng.
Huhuhu, ta thảm quá đi!
Ngay khi Lý Thanh Chiếu đang ăn năn hối hận, Trác Văn Quân la lên với Lý Thanh Chiếu: “Rửa mau lên một chút, rửa xong rồi thì ngươi tới đây phơi nắng này, nằm như vậy rất thư thái.”
Khóe miệng của Lý Thanh Chiếu giật giật, nàng cảm thấy Trác Văn Quân là đang khoe khoang.
Lý Thanh Chiếu ôm chồng chén đũa vào sau phòng bếp và bắt đầu rửa chén.
Nàng nhìn thấy ở chỗ cái máng rửa có một cái bình sứ eo thon, trên đó có viết là nước rửa chén, nên nàng tò mò đổ một chút nước rửa chén vào bên trong cái máng nước.
Khi nàng dùng nước rửa chén này để rửa chén, nàng chợt phát hiện ra một chuyện khá ngạc nhiên.
Cái nước rửa chén này có mùi hương rất thơm.
Hơn nữa, khi tay nàng tiếp xúc với nước rửa chén này rồi, nàng cảm thấy bàn tay trở nên vô cùng trắng nõn và bóng loáng.
Trông rất mịn màng và mềm mại.
Cảm giác nước rửa chén này còn tốt hơn thuốc mỡ Thánh Nhị Tuyết dưỡng da được luyện chế từ vô số Tiên Chi dao thảo!
Tại sao có thể như thế được?
Chẳng lẽ, nước rửa chén này cũng như Tiên Thiên Đan Mộc, hỗn độn hắc thiết, đều không phải là vật bình thường?
Bên trong khách điếm này rốt cuộc còn đang cất giấu bao nhiêu thiên tài địa bảo chứ!
Trong lúc Lý Thanh Chiếu đang cảm khái, bất chợt nàng nghĩ ra điều gì đó.
Nàng mau chóng nhìn về phía Lý Nguyên đang nằm.
Phát hiện Lý Nguyên, Trác Văn Quân và Thái Văn Cơ vẫn đang nằm trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không chú ý gì tới nàng.
Trong lòng nàng khẽ động, nàng mau mau lấy từ trong túi đựng đồ của mình một cái bình sứ.
Sau đó đổ một nửa nước rửa chén vào bên trong bình sứ.
Hừ, để ta rửa chén một mình, đừng trách ta nhổ lông dê của ngươi!
Sau khi đổ xong hết, Lý Thanh Chiếu lại vui vẻ rửa chén.
Vất vả lắm nàng mới rửa xong chén đũa và thu dọn bàn ghế xong xuôi.
Lý Thanh Chiếu vội vã chạy tới chòi nghỉ mát, nằm xuống ghế dựa một cách mỹ mãn và bắt đầu phởi nắng.
A, cái này thoải mái quá!
Nếu sau này, mỗi ngày đều có thể nhàn như vậy thì quá tốt.
Lý Thanh Chiếu đột nhiên hiểu ra tại sao Lý Nguyên lại từ chối tiến cử vào sĩ làm quan của nàng.
Cái cuộc sống này quả thật tự do tự tại hơn nhiều so với vào sĩ làm quan.
Sau khi nằm trên ghế dựa phơi nắng đủ rồi, mọi người lại chơi đấu địa chủ.
Mãi đến khi trời chạng vạng tối, Lý Thanh Chiếu, Trác Văn Quân, Thái Văn Cơ mới đột nhiên nghĩ ra, chính vụ ngày hôm nay còn chưa được xử lý, thế nên lúc này họ quyến luyến xin cáo từ và rời đi.
Lúc ba người rời khỏi khách điếm, trên đường trở về.
Trác Văn Quân để lộ vẻ mặt đầy cảm khái: “Cảm giác ngày hôm nay giống như đang nằm mơ vậy.”
Thái Văn Cơ gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng là rất không chân thật.”
Lý Thanh Chiếu hỏi hai người họ: “Các ngươi nói xem, những vật phẩm kia của Lý Nguyên có thật sự là thiên tài địa bảo trong truyền thuyết không?”
Trác Văn Quân đáp: “Rốt cuộc là có phải hay không, chỉ có quay về nghiệm chứng mới biết được.”
Nàng nhìn Lý Thanh Chiếu với vẻ mặt đầy nịnh hót: “Dịch An, ngươi chia cho ta vài lá Như Ý Tam Sinh Hoa đi, khi quay về ta sẽ thử nghiệm xem nó có phải là Như Ý Tam Sinh Hoa trong truyền thuyết không.”
Lý Thanh Chiếu nghe vậy thì vội vàng bưng bít túi đựng đồ của mình lại, rồi nói: “Không phải ngươi có Dao Chi Cam Lộ rồi sao? Muốn thử nghiệm thì có Dao Chi Cam Lộ là đủ rồi, cần gì phải lấy Như Ý Tam Sinh Hoa của ta?”
Trác Văn Quân bất mãn nói: “Mọi người đều là bạn thân với nhau, muốn xin ngươi vài cọng lá thì sao, ngươi đừng có hẹp hòi như vậy được không!”
Thái Văn Cơ đứng cạnh vội vàng nói theo: “Đúng vậy, nếu ngươi còn xem bọn ta là bạn thân, vậy chia cho bọn ta mỗi người mấy lá đi, nếu không thì chúng ta kết thúc từ đây.”
Trác Văn Quân gật đầu phụ họa: “Đúng, kết thúc từ đây.”
Lý Thanh Chiếu thấy vậy thì để lộ vẻ mặt xoắn xuýt.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi.”
Trác Văn Quân và Thái Văn Cơ thấy Lý Thanh Chiếu chịu thỏa hiệp, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Nhưng ngay lúc này, họ chỉ nghe Lý Thanh Chiếu nói tiếp: “Được rồi, muốn kết thúc thì kết thúc đi.”
Phụt!
Nghe Lý Thanh Chiếu trả lời như vậy, Thái Văn Cơ và Trác Văn Quân lập tức hộc máu cùng một lúc.
Các nàng vốn cho rằng Lý Thanh Chiếu sẽ biết sợ và muốn thỏa hiệp.
Không ngờ Lý Thanh Chiếu lại không thèm để ý đến tình bạn giữa bọn họ.
“Không ngờ ngươi lại là loại người như vậy.”
Thái Văn Cơ chỉ về phía Lý Thanh Chiếu với vẻ mặt nàng đau đớn muốn chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận