Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1101 - Ngươi không phải là có hiểu lầm gì đối với hai chữ bình thường đấy chứ!

Mộc Thạch Nhân hỏi chim giẻ cùi, trong lòng có chút không thể tin được.
Chim giẻ cùi, cũng chính là Văn đạo nhân nói: “Ta là ông nội ngươi.”
Mộc Thạch Nhân: “……”
“Ngươi chỉ là một con chim, lên chức ông nội ta khi nào vậy?”
Văn đạo nhân: “Đừng nói là làm ông nội của ngươi, gia đây làm ông nội của ông nội ngươi cũng được.”
Hắn cũng không khoác lác.
Văn đạo nhân là hồng hoang tuyệt thế hung trùng tồn tại từ thuở Bàn Cổ khai thiên, đã sống qua ít nhiều cũng cả vạn năm rồi.
Có thể nói, thời điểm hắn sinh ra, tinh cầu nơi Mộc Thạch Nhân sinh sống còn chưa sinh ra đâu!
Như vậy thì thừa sức làm ông nội của nàng.
Mộc Thạch Nhân cũng không rối rắm ba cái chuyện ông nội nữa, nàng hỏi chim giẻ cùi: “Ngươi cũng là yêu quái sao?”
Văn đạo nhân khinh thường: “Đừng có đánh đồng ta với mấy sinh vật cấp thấp đó.”
“Vừa rồi ngươi vì cái gì mà cười nhạo chúng ta?”
Kỷ Thiên khó chịu chất vấn chim giẻ cùi.
Văn đạo nhân châm biếm: “Nhìn một đám ngu xuẩn các ngươi, ta không nhịn được.”
Mọi người: “……”
Gặp phải con chim giẻ cùi há miệng là ngu xuẩn, ngậm miệng cũng ngu xuẩn như này, cho dù có là Bồ Tát cũng phải tức giận, huống chi là một đám người chuyên môn phá vỡ luân hồi của thế giới luân hồi?
Kỷ Thiên không nhịn được cục tức, liền phóng ra một chùm laser xạ tuyến trực tiếp phóng thẳng đến chỗ chim giẻ cùi.
Laser xạ tuyến bay rất nhanh, là thường nhân căn bản sẽ không tránh kịp, chắc chắn sẽ bị kích quang xuyên thủng.
Nhưng mà, thời điểm Laser xạ tuyến sắp bắn trúng chim giẻ cùi, lại xảy ra gấp khúc, căn bản là không đâm trúng.
Kỷ Thiên chứng kiến, liền trợn mắt há hốc mồm.
Hắn không ngờ tới, sau khi bắn ra laser, lại có thể gấp khúc.
Thật sự là gặp quỷ mà!
Chim giẻ cùi thản nhiên nói: “Ngươi chỉ có từng ấy năng lực, sẽ không muốn ra tay tiếp đến khi mất mặt chứ. Sinh linh rác rưởi nhất từng chết ở trên tay gia, cũng mạnh hơn so với các ngươi mấy vạn lần.”
Lư Khán Sơn cũng không biết chim giẻ cùi có khoác lác hay không, có điều, ở thế giới hồng hoang, những điều kì kì quái quái nhiều vô kể….Vẫn nên là cẩn thận một chút.
Hắn lo lắng Kỷ Thiên lại kích động làm ra chuyện gì đó, ảnh hưởng đến mọi người làm nhiệm vụ ẩn, hắn chạy nhanh ra ngoài, vẻ mặt hòa nhã cúi đầu ôm quyến với chim giẻ cùi: “Ta có thể biết danh hào của các hạ?”
Chim giẻ cùi cao ngạo nói: “Các ngươi không xứng để biết danh hào của ta.”
Lư Khán Sơn nhìn dáng vẻ đáng ghét của con chim, không nhịn được giật giật khóe miệng.
Bọn này ít nhất cũng đã trải qua mấy chục tràng luân hồi ở thế giới luân hồi, có người nào mà nội tâm không cao ngạo?
Đều tự nhận rằng mình tài trí hơn người.
Không nghĩ tới hôm nay xuyên đến thế giới hồng hoang, thế nhưng liên tiếp bị người trong thế giới cười nhạo..
Lúc trước hổ yêu gọi bọn họ là đồ nha quê, nay chim giẻ cùi lại nói bọn họ là kẻ ngốc…
Nhục! Rất nhục!
Chim giẻ cùi nhìn vẻ mặt sụp đổ của bọn họ cũng mặc kệ, hắn muốn nhắc nhở mấy người luân hồi này
“Đồ vật trong viện này đều là của ta trông, các ngươi đừng có lộn xộn, nếu làm hỏng, ta mang nhóm các ngươi đi bán cũng không đền nổi.”
Nói xong, hắn liền bay vào trong cái lồng dưới mái hiên, không thèm để ý tới nữa.
Sau khi chim giẻ cùi bay đi, qua một hồi lâu, năm tên người luân hồi mới phục hồi lại tinh thần.
Liếc mắt nhìn nhau, có thể thấy trong mắt đối phương đều là kinh hãi.
“Cái thế giới này cũng cổ quái quá rồi.”
Khương Chính Dương thấp giọng nói.
“Đúng là cổ quái thật.”
Mộc Thạch Nhân gật đầu.
“Khách điếm này cũng có chút cổ quái.”
Cung Vị Ương tiếp lời.
“Không biết con chim giẻ cùi kia tu vi cao bao nhiêu?”
Kỷ Thiên hỏi mọi người.
Phương hướng hắn nâng cao thực lực chủ yếu là nghiêng về phương diện khoa học kỹ thuật bởi vậy đối với cấp bậc tu luyện hắn không có quá nhiều hiểu biết.
Lư Khán Sơn lắc đầu nói: “Ta không nhìn ra tu vi thật sự của đối phương, cảm giác nó chỉ là một con chim bình thường, trong cơ thể cũng không có linh khí phát ra.”
“Hắn có thể làm cho laser xạ tuyến gấp khúc như vậy, có thể là con chim bình thường được sao?”
Kỷ Thiên không làm được.
Lư Khán Sơn cảm khái: “Điều này chứng tỏ rằng, hoặc là đối phương đã tu luyện công pháp che giấu đặc thù nào đó, hoặc là, tu vi của hắn cao hơn ta rất nhiều, nên ta mới không cảm nhận được tu vi của hắn.”
Nếu là khả năng thứ hai, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút chua xót.
Lúc trước gặp được một con hổ yêu mạnh hơn hắn, bây giờ một con chim giẻ cùi cũng mạnh hơn hắn, hắn tại sao lại thừa thãi như vậy?
Mấu chốt là, nếu hổ yêu hoặc con chim giẻ cùi này muốn gây bất lợi cho bọn họ, họ chỉ có thể phó mặc cho số phận mà thôi!
Lư Khán Sơn lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được, vì sao chủ nhân lại phải nhắc nhở bốn chữ “cực độ nguy hiểm”!
“Vừa rồi chim giẻ cùi nói cái viện này là do hắn trông coi, chẳng lẽ trong viện này còn có chỗ đặc biệt?”
Mộc Thạch Nhân vừa tò mò đánh giá viện, vừa hỏi Cung Vị Ương, hai người liếc nhau một cái: “Chẳng lẽ cây vải này còn chưa đủ kì quái hay sao?”
Mộc Thạch Nhân: “…..”
Cũng đúng, mặc cho bọn họ dùng mọi thủ đoạn, cũng không thể hái quả ở trên cây xuống, riêng cái này cũng đủ kì quái rồi!
“Mấy người của khách điếm này, có lẽ không giống như bề ngoài bình thường của họ?”
Khương Chính Dương đoán.
Mộc Thạch Nhân sửng sốt: “Ngươi thế mà lại nói lão bản ca ca bình thường? Ngươi không phải là có hiểu lầm gì với hai chữ bình thường đấy chứ?”
Cung Vị Ương bên cạnh gật đầu đồng tình.
Khương Chính Dương trở mặt xem thường: “Cái ta nói không phải là diện mạo.”
Ta ghét soái ca.
Lư Khán Sơn lắc đầu nói: “Những người ở trong khách điếm này, hình như đều là người thường thì phải?”
“Ngươi xem, họ còn nấu cơm, ăn cơm, nếu không phải người thường, vậy ăn cơm làm cái gì?”
Mọi người nghe nói vậy, không khỏi gật đầu, cảm thấy phân tích của Lư Khán Sơn thật sự có đạo lý.
“Không biết lai lịch con chim giẻ cùi này là gì?”
Kỷ Thiên hỏi Lư Khán Sơn, hắn cũng bất đắc dĩ: “Ta cũng không biết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận