Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 837 - Không cần suy nghĩ, ngươi không xứng với ta

Tất cả mọi người là dùng cùng một bộ thân thể, vì cái gì ta dùng chính mình cùng ngươi trao đổi, ngươi lại khinh bỉ không nhìn đến, mà Tử Hà không mở miệng, ngươi lại muốn chủ động giúp nàng?
Có cần phân biệt đối xử như vậy không?
Thanh Hà hoàn toàn không nhịn được nữa, nàng không có cách nào nói tiếp với Lý Nguyên, trực tiếp quay đầu rời khỏi khách điếm.
Nàng lo lắng mình tiếp tục ở lại nơi này, sẽ sống sờ sờ mà tức chết.
Vẫn là chờ bình phục tâm tình một chút, lại đến cưa đổ nam nhân này đi! Sau khi rời khỏi thành Trường An, Thanh Hà một đường phi hành đến Tây Ngự Phong.
Rất nhanh, nàng liền đi tới một nơi độc chướng mọc thành bụi kéo dài không dứt giữa dãy núi trập trùng nhấp nhô.
Trên một ngọn núi cao hiểm trở, có một động phủ khí tức âm lãnh.
Chỉ thấy vô số hàn khí ngưng kết thành sương mù, từ trong động phủ bay lên, hoa cỏ thủy mộc xung quanh, nham thạch bùn đất tiếp xúc với sương trắng, lập tức bắt đầu ăn mòn, có vẻ quỷ dị vô cùng.
Điều này khiến cho xung quanh động phủ không có một ngọn cỏ, chim thú tuyệt tích. Vừa nhìn chính là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Thanh Hà lại trực tiếp bay vào trong động phủ, không hề bị âm khí ảnh hưởng.
Trong động phủ âm khí càng nặng, nhìn sương trắng tràn ngập, âm phong tuôn rơi, người thường khó có thể nhìn vật, nhiệt độ dường như có thể đóng băng con người.
Thanh Hà quen thuộc đi trong động phủ một hồi, cuối cùng đi vào trong một tòa đại điện đúc bằng đá.
Sư phụ!
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vài tia vui sướng, đột nhiên vang lên trong đại điện.
Chỉ thấy một vị nữ tử dáng vẻ tú lệ, mặc lụa trắng, vội vàng từ trên ghế đá phía trên đại điện đi tới trước mặt Thanh Hà, cung kính thi lễ với Thanh Hà.
Ở bên cạnh nữ tử lụa trắng, còn đi theo một vị nữ tử trẻ tuổi bộ dáng quyến rũ, dáng người thướt tha mềm mại mặc váy dài cung trang màu hồng nhạt.
Thanh Hà thần sắc lãnh đạm gật đầu với nữ tử bạch sa: “Không cần đa lễ.”
Nàng nhìn về phía cung trang nữ tử bên cạnh.
Người này là ai? Sao trước đây chưa từng thấy qua?
Bạch sa nữ tử, cũng chính là Bạch Tinh Tinh hồi đáp: “Khởi bẩm sư phụ, vị tỷ tỷ này tên là Xuân Tam Nương, hôm nay nàng ngẫu nhiên đi tới nơi đây, đệ tử cùng nàng nói chuyện rất vui, biết được nàng hiện tại ở Hồng Hoang không có chỗ cố định, cho nên liền giữ Xuân Tam Nương ở nơi này cư trú...”
Thì ra, nữ tử cung trang này chính là Xuân Tam Nương rời khỏi Bàn Ti động.
Xuân Tam Nương đã sớm cảm nhận được uy áp khủng bố phát ra từ trên người Thanh Hà, biết đây là một vị đại năng tuyệt thế tu vi vượt xa nàng, bởi vậy không dám chậm trễ, vội vàng cung kính thi lễ với Thanh Hà: “Xuân Tam Nương bái kiến tiền bối. Mạo muội quấy rầy, mong tiền bối thứ lỗi.
Thanh Hà bình tĩnh gật đầu, không nói thêm gì.
“Sư phụ, mời ngồi.”
Bạch Tinh Tinh vội vàng chào sư phụ.
Thanh Hà đi tới phía trên đại điện, ngồi trên ghế đá. Bạch Tinh Tinh lại đi rót cho sư phụ một chén linh trà.
Nước trà lạnh thấu vào cổ họng, tâm tình Thanh Hà cũng trở nên bình tĩnh hơn.
“Sư phụ, lúc ta tu luyện Cửu âm Liệt Trảo gặp phải một ít bình cảnh, mong sư phụ có thể chỉ điểm một hai.”
Bạch Tinh Tinh chờ sư phụ uống xong linh trà, vội vàng cung kính nói với Thanh Hà.
Thanh Hà nhìn Bạch Tinh Tinh, hỏi: “Ngươi nói xem ngươi gặp phải bình cảnh nào?”
Bạch Tinh Tinh lập tức nói bình cảnh mình gặp phải lúc tu luyện ra với sư phụ.
Thanh Hà cũng kiên nhẫn chỉ điểm.
Xuân Tam Nương thì đứng ở một bên yên lặng nghe, cũng cảm thấy hưởng thụ vô cùng.
Cứ như vậy qua một lúc, Thanh Hà giải thích tất cả nghi hoặc của Bạch Tinh Tinh gặp phải khi tu luyện.
Bạch Tinh Tinh nghe xong, chỉ cảm thấy sáng tỏ thông suốt.
Nàng có chút cảm khái nói:
“Tu luyện thật sự giống như ở trong biển rộng mênh mông, đi ngược dòng, không có phương hướng, khó khăn vô cùng, hơi không cẩn thận, còn bị họa thuyền chìm người vong.”
Xuân Tam Nương bên cạnh có chút tán thành gật đầu nói: “Quả thật như thế, không nói tu luyện gặp phải các loại bình cảnh, chính là thời điểm đột phá tu vi, gặp phải thiên kiếp, đều là chuyện cửu tử nhất sinh. Nhưng nếu không tu luyện, Hồng Hoang cá lớn nuốt cá bé, mỗi năm trăm năm còn có tam tai giáng lâm, có lúc thật cảm thấy làm người bình thường cũng rất tốt.”
Bạch Tinh Tinh nói: “Chủ yếu vẫn là trách chúng ta thiên phú quá thấp, những kia thiên phú cao, thoáng cái liền tu luyện tới Thái Ất Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, căn bản sẽ không vì những thứ này phát sầu...”
Xuân Tam Nương thở dài nói: “Thiên phú chính là mệnh, không thể cưỡng cầu.”
Thanh Hà yên lặng nghe đệ tử và Xuân Tam Nương oán trách. Đột nhiên nàng cất giọng nói: “Thật ra thì muốn trường sinh đời đời, tu luyện không có bình cảnh cũng có một con đường tắt trước mắt.”
“Đường tắt?”
Bạch Tinh Tinh và Xuân Tam Nương động lòng, vội vàng tha thiết hỏi sư phụ.
“Không biết là đường tắt gì?”
Thanh Hà không hề hoang mang, nói :”Có một vị Thánh tử Phật môn đã tu hành mười đời, hắn là Tiên thiên linh trùng Kim Thiền Tử chuyển thế thành, người mang công đức vô thượng, nguyên dương mười đời không phá. Nếu ăn máu thịt của hắn thì có thể trường sinh đời đời, khi tu luyện, chẳng những không gặp bình cảnh nhờ vào máu thịt của hắn có công đức vô thượng mà còn có tác dụng tránh né thiên kiếp và tam tai. Có thể nói là tiên đan đại bổ hoàn hảo, thuốc trường sinh bất lão chân chính.”
Bạch Tinh Tinh nghe thế, vẻ mặt hưng phấn. Nàng kích động kêu lên: “Không ngờ trên cõi đời này còn có một hòa thượng thần kỳ như vậy. Đây quả thực là linh dược di động. Nếu có thể ăn một miếng thịt của hắn, vậy chẳng phải sẽ chống đỡ qua được mộ lượng kiếp tu vi rồi sao!”
Vẻ mặt Xuân Tam Nương cũng rất kích động, tuy nhiên nàng vẫn giữ được tỉnh táo: “Người này thần kỳ như thế, nhất định Phật môn bảo vệ hắn rất chặt. Tu sĩ bình thường sao có thể ăn thịt được hắn chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận