Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 700 - Rút Chí Tôn Cốt ra khỏi người nàng!

Chẳng qua, Huyền Trang pháp sư nếu là cháu ngoại của n Khai Sơn, cũng coi là người của triều đình mình.
Bổ nhiệm hắn làm chủ trì Pháp hội thuỷ bộ và Đại Xiển Đô Tăng Cương, Lý Nhị lập tức cảm thấy không đáng ghét như vậy.
Hơn nữa, có tầng quan hệ này, sau này nếu như gặp phải các loại chuyện quỷ thần gì đó cũng có thể khiến Huyền Trang pháp sư hỗ trợ dễ hơn.
Kết quả là, Lý Nhị rất sảng khoái đồng ý chuyện bổ nhiệm Huyền Trang làm chủ trì Pháp hội thuỷ bộ và Đại Xiển Đô Tăng Cương.
Huyền Trang lập tức từ một chú tiểu trước kia không có chút danh tiếng gì, nhảy vọt trở thành Tổng Tăng Cương của Phật môn ở Đại Đường, có thể nói là nổi tiếng trong một triều đại, cả thiên hạ đều biết…
Sau khi Trần Huyền Trang đảm nhiệm Đại Xiển Đô Tăng Cương, chiêu tập một ngàn hai trăm cao tăng, chín ngàn tám trăm ni sư ở thành Trường An, cử hành Pháp hội thuỷ bộ ở ngoài Huyền Vũ môn, nói tụng diệu kinh phật pháp.
Mỗi ngày hương khói lượn lờ bên ngoài Huyền Vũ môn, khí lành ngút trời, quần chúng vây xem người ra vào tấp nập lộ ra vẻ náo nhiệt trước nay chưa có.
Pháp hội Thuỷ bộ tổng cộng cử hành liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Ngày này, đến ngày cuối cùng của Pháp hội thuỷ bộ.
Lý Nhị và Trưởng Tôn hoàng hậu thống lĩnh văn võ bá quan, phi tần hậu cung, hoàng tử công chúa, ngồi xe long phượng, đi từ Kim Loan điện tới bên ngoài Huyền Vũ môn, chuẩn bị đích thân lắng nghe Trần Huyền Trang tụng kinh truyền pháp.
Thật ra thì chính là cho Phật môn mặt mũi, để người trong thiên hạ biết, Lý Nhị hắn kính trọng phật pháp.
Kể từ đó, có lẽ Phật môn sẽ không tới hành ta? Không tới hành!
Nghi trượng của Lý Nhị mới vừa đi khỏi Huyền Vũ môn, phía trước đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Thì ra có một hòa thượng Lại Đầu dẫn theo một chú tiểu đứng ở giữa đường lên tiếng rao bán thiền trượng và áo cà sa trong tay.
Hòa thượng Lại Đầu nhìn thấy nghi trượng của thiên tử tới, hắn không né tránh, vẫn lớn tiếng tiếng rao bán không ngừng.
Thống lĩnh cấm vệ quân mở đường chính là Trình Giảo Kim.
Nếu như bình thường, gặp phải người can đảm dám ngăn trở thiên tử nghi trượng, Trình Giảo Kim trực tiếp dùng Tam Bản Phủ bổ tới.
Chỉ là hắn biết gần đây hoàng thượng kính trọng phật pháp, lại càng đối xử trọng hậu với cao tăng, hòa thượng Phật môn.
Hơn nữa áo cà sa trong tay hòa thượng Lại Đầu chiếu sáng rạng rỡ, mơ hồ lộ ra kim quang, hình như không giống bình thường, hắn không để thủ hạ cưỡng chế hòa thượng Lại Đầu di dời, mà là bẩm báo chuyện này cho Lý Nhị.
Lý Nhị nghe nói chuyện này, hắn vô cùng hiếu kỳ.
Hắn sai Trình Giảo Kim gọi hòa thượng Lại Đầu vào trước kiệu rồng.
Hòa thượng Lại Đầu lại không có điểm gì ly kỳ, ánh mắt Lý Nhị trực tiếp bị áo cà sa và gậy tích trượng trong tay hòa thượng hấp dẫn lực chú ý.
Gậy tích trượng Lưu Kim tràn ngập các loại màu sắc, áo cà sa kim quang bốn phía, vừa nhìn cũng biết không phải là vật bình thường.
Nhưng nó lại được nằm trong tay bị hai hòa thượng Lại Đầu mặc rách nát, lộ ra vẻ đặc biệt nổi bật.
Lý Nhị hỏi hòa thượng Lại Đầu nhiều tuổi: “Nghe nói ngươi rao bán gậy tích trượng và áo cà sa ở bên đường, không biết gậy tích trượng và áo cà sa bán bao nhiêu tiền?”
Hòa thượng Lại Đầu nhìn thấy Đường Vương, hắn không hành lễ, trấn định bình tĩnh nói: “Áo cà sa năm ngàn lượng hoà̀ng kim, gậy tích trượng hai ngàn lượng hoà̀ng kim.”
Bảy ngàn hoà̀ng kim cho hai thứ, đây là giá trên trời.
Lý Nhị hỏi: “Áo cà sa và gậy tích trượng của ngươi có gì tốt, tại sao có thể đắt như vậy?”
Hòa thượng Lại Đầu chậm rãi đàm đạo: “Áo cà sa và gậy tích trượng của ta đây có chỗ tốt, cũng có chỗ không tốt; có chỗ đáng tiền, cũng có chỗ không đáng tiền.”
Thấy hòa thượng nói như vậy, trên mặt Lý Nhị không khỏi lộ ra một dáng vẻ cảm thấy hứng thú: “Lời này là sao?”
Hòa thượng Lại Đầu: “Mặc áo cà sa của ta, có thể không rơi vào trầm luân, không đọa xuống Địa Ngục, không gặp ác độc khó khăn, không gặp tai ương hổ lang, đây là chỗ tốt.”
Trong lòng Lý Nhị âm thầm kinh ngạc.
Không sa vào trầm luân, không đọa xuống Địa Ngục, nếu như đây là thật, đây không phải là bảo bối phẩm tuyệt thế ư?
Hòa thượng Lại Đầu lại nói: “Nhưng nếu như ngu tăng tham dâm hưởng lạc, hòa thượng không chay tịnh, phàm phu hủy kinh báng phật, mặc áo cà sa của ta, chỉ biết nghiệp lực thêm vào người, sẽ rơi vào a tỳ địa ngục, đây là chỗ không tốt.”
Lý Nhị lại hỏi: “Cái gì là cần tiền, không cần tiền?”
Hòa thượng Lại Đầu nói: “Bất tuân phật pháp, bất kính tam bảo, ép mua áo cà sa, gậy tích trượng, nhất định phải bán hắn với giá bảy ngàn lượng hoà̀ng kim, đây là cần tiền tiền; nếu kính trọng tam bảo, thấy thiện tuỳ hỉ, quy y ngã phật, chịu đựng được, ta tình nguyện cho hắn áo cà sa, gậy tích trượng, kết duyên lành với ta, đây là không cần tiền.”
Lý Nhị thấy hòa thượng Lại Đầu không giống người phàm, hơn nữa nhìn áo cà sa và gậy tích trượng cũng không giống vật phàm, hắn có lòng muốn mua áo cà sa ban thưởng cho Trần Huyền Trang, cho nên hắn cất giọng nói.
“Trẫm sai người cử hành Pháp hội thuỷ bộ, mở rộng thiện giáo, quảng loại Phúc Điền, trong đó Huyền Trang pháp sư chủ trì pháp hội thuỷ bộ là một cao tăng rất có đức hạnh. Trẫm mua hai kiện bảo vật này của ngươi, ban cho hắn hưởng dụng. Người đâu?”
Hắn phân phó tùy tùng nói: “Lấy bảy ngàn kim cho trưởng lão đây.”
“A di đà phật.”
Hòa thượng Lại Đầu tuyên một tiếng phật pháp, nói: “Nếu thật sự có đức hạnh, bần tăng tình nguyện đưa áo cà sa và gậy tích trượng cho hắn, không lấy tiền.”
Lý Nhị nói: “Đã như vậy, trưởng lão kia sẽ theo trẫm đi Pháp hội thuỷ bộ nghe Huyền Trang pháp sư giảng pháp một chút.”
Lý Nhị đang suy nghĩ, hắn muốn thể hiện bản thân coi trọng Phật môn, muốn mời hòa thượng Lại Đầu cùng ngồi kiệu rồng. Nhưng ngay vào lúc này, đột nhiên, bên cạnh hắn vang lên một âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng: “Phụ vương, ngươi phải cẩn thận một chút, hòa thượng Lại Đầu rõ ràng là nữ, nhưng biến thành một hòa thượng để tiếp cận ngươi, chỉ sợ rằng mưu đồ bất chính.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận