Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 694 - Lý Nhị du lịch Địa phủ một ngày! (2)

Âm phi thì hâm mộ nhìn Tiểu Tê Tử: “Cha của Tiểu Tê Tử cũng quá cưng chiều Tiểu Tê Tử rồi, vừa chế tạo các loại đồ chơi cho nàng, quần áo đẹp, không nghĩ tới ngay cả làm đồ ăn vặt cũng ăn ngon như vậy.”
Thật ra nàng muốn nói: Ta cũng rất muốn có một người cha toàn năng giống như vậy!
Mọi người vừa ăn đồ ăn vặt mỹ vị vừa nhỏ giọng nghị luận, vừa xem video, thích ý giống như đang ở trong rạp chiếu phim.
Lý Thế Dân phất phơ bay bổng rời khỏi hoàng cung, cuối cùng đi vào một vùng đất hoang vu dân dã thì ngừng lại.
Ngay lúc Lý Nhị đang hốt hoảng luống cuống, hắn đột nhiên nghe thấy có một giọng nói vang lên ở đằng xa: “Đại Đường Bệ Hạ, đến đây này, đến đây này.”
Lý Nhị thấy là đang gọi mình, không khỏi vội vàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy có một vị nam tử trung niên đang vẫy gọi hắn.
Đầu nam tử trung niên đội mũ Ô Sa, thắt lưng sừng tê giác, trong tay cầm thẻ ngà, mặt mày đầy râu, mặt đen như than, nhìn có mấy phần đáng sợ, lại đầy vẻ uy nghiêm.
Lý Nhị âm thầm thấp thỏm đi đến trước người người nọ, chỉ thấy nam tử trung niên cung kính có thừa, quỳ lạy Lý Nhị nói: “Bệ Hạ, xin hãy xá tội cho thần không thể nghênh đón từ xa!”
Lý Nhị thấy đối phương thái độ cung kính, quả tim vốn đang treo lên ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tò mò hỏi: “Ngươi là người phương nào? Vì sao lại đến đây đón tiếp?”
Nam tử trung niên nói: “Vi thần khi còn sống là Từ Châu Lệnh tiên đế thân phong, họ Thôi tên Ngọc, hiện giờ đang ở âm Ty, được phong làm phán quan coi quản án của Diêm La điện. Hôm qua ở trên Sâm La điện, ta thấy Kinh Hà quỷ Long cáo trạng diêm vương bệ hạ hứa cứu tội tru phản, đệ nhất điện Tần Quảng đại vương đã xui đầu trâu mặt ngựa đến thúc giục mời bệ hạ, muốn ngài và Kinh Hà Long Vương Tam Tào phản bác kiến nghị. Sau khi thần biết, nhớ tới long ân tiên hoàng, đặc biệt chạy đến đây chờ, có một ít lời muốn căn dặn bệ hạ. Sau khi bệ hạ ghi nhớ, có thể bảo vệ bệ hạ vô lo, thuận lợi hoàn hồn, tiếp tục thống lĩnh hàng tỷ dặm non sông.”
“Hắn thế mà lại là Thôi Ngọc.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn nam tử trung niên trên màn ảnh, vẻ mặt ngạc nhiên.
Hắn biết Thôi Ngọc đã chết được hai mươi mấy năm.
Không ngờ Thôi Ngọc vậy mà lại là quan ở Địa phủ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ rất có cảm giác kiểu như thế giới quan bị phá vỡ.
Lý Nhị nghe Thôi Ngọc muốn giúp hắn hoàn hồn, không khỏi vui mừng quá đỗi, cảm kích Thôi Ngọc không thôi, đồng thời còn hứa hẹn sau khi trở về hắn nhất định sẽ đối xử tử tế với hậu thế của Thôi Ngọc.
Tiểu Tê Tử thấy thế không khỏi lắc đầu thở dài: “Phụ vương cũng quá dễ lừa rồi, tên Thôi Ngọc này vừa nhìn đã biết không có ý tốt, hắn lại còn cảm kích người ta không thôi. Thật là bị người khác bán còn giúp người khác đếm tiền.”
Dáng vẻ hoàn toàn là sốt ruột vì chỉ số thông minh của phụ vương, phối hợp với bộ dạng non nớt của nàng, Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn mà khóe miệng không ngừng giật giật.
Thật là còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện!
“Sao hắn lại không có ý tốt được chứ?”
Lý Lệ Chất khó hiểu nói: “Hắn còn muốn giúp phụ vương hoàn hồn mà.”
Tiểu Tê Tử nói: “Thứ nhất, phụ vương cơ bản là sẽ không có việc gì, không cần hắn giúp. Thứ hai, phụ vương thân là đương kim thiên tử, hồn phách của hắn sẽ được mọi người chú ý, mà Thôi Ngọc cùng lắm chỉ là một phán quan Địa phủ, hắn có bản lĩnh gì mà giúp phụ vương hoàn hồn chứ? Hơn nữa còn đặc biệt chạy đến chờ phụ vương, nếu không phải có người dặn dò hắn làm như vậy, chỉ sợ hắn ngay cả hồn phách của phụ vương ở đâu cũng không biết.”
Mọi người nghe Tiểu Tê Tử phân tích xong, không khỏi âm thầm gật đầu, cảm thấy Tiểu Tê Tử phân tích rất có lý.
Lý Lệ Chất ngạc nhiên xoa đầu Tiểu Tê Tử: “Không nghĩ tới, cái đầu nhỏ này của ngươi còn rất nhạy bén.”
“Đó là đương nhiên.”
Tiểu Tê Tử đắc ý uống một hớp nước trái cây…
Trong hình ảnh, từ trên đường Hoàng Tuyền bước vào Quỷ Môn Quan, vượt qua cầu Nại Hà, đi vào Uổng Tử thành.
Trên đường gặp không ít cô hồn giả quỷ, âm binh quỷ sai dữ tợn đáng sợ.
Tiếng quỷ khóc sói tru không dứt bên tai, nghe thê thê thảm thảm, khiến cho da đầu người ta tê dại. Lý Nhị chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn nhoài người về phía trước, run run rẩy rẩy.
Cũng may bây giờ hắn đang là trạng thái hồn phách, bằng không chứng kiến hoàn cảnh âm trầm như thế, chỉ sợ đã tè ra quần.
Chứng kiến cảnh tượng Địa phủ, mắt đám người Trưởng Tôn hoàng hậu, Dương phi đầy vẻ ngạc nhiên.
“Thì ra đây chính là Địa phủ.”
“Tối tăm u ám, quá kinh khủng.”
“Quá nhiều quỷ hồn, sao lại có một ít quỷ thân thể đều vỡ nát hết vậy? Nhìn rất dọa người.”
“Đây chính là cầu Nại Hà, phụ nhân cho người ta uống nước ở trên cầu chính là Mạnh Bà đúng không?”
Tiểu Tê Tử cảm thấy hơi sợ, vội vàng cuộn rút vào trong lòng Trưởng Tôn hoàng hậu.
Có điều mặc dù nàng sợ, nhưng hai con mắt to vẫn nhìn chằm chằm vào hình ảnh không hề nháy lấy một cái, giống như sợ nhìn sót, đồng thời trong miệng còn ăn khoai tây chiên.
Hoàn toàn là dáng vẻ tiểu nữ sinh đời sau xem phim ma.
Cho dù sợ nhưng lại muốn xem.
Đột nhiên mọi người mở to hai mắt ra nhìn, trên mặt hoàng toàn là vẻ nghẹn họng nhìn trân trối, y như nhìn thấy chuyện khó tin gì đó.
Mà cùng lúc đó, Lý Nhị đã đi vào trong Uổng Tử Thành cũng mở to hai mắt ra nhìn, mặt mày có vẻ cực kỳ hoảng sợ.
Vậy mà hắn lại gặp được phụ thân Lý Nguyên đã chết của mình ở trong này, còn có tiên huynh Lý Kiến Thành, cố đệ Lý Nguyên Trác, cùng với phản vương ba mươi sáu lộ đã từng bị hắn chém giết, quỷ hồn của đám người bảy mươi hai lộ Yên Trần.
Những quỷ hồn này có ở trên mặt thiếu mất con mắt, có đầu lưỡi thè ra khỏi miệng dài hơn một thước, có xách đầu đặt ở trên tay, có ruột lòi ra ngoài…Nhìn lúc nha lúc nhúc, kinh khủng không thôi.
Sau khi những quỷ hồn này trông thấy Lý Thế Dân, lập tức mặt mày dữ tợn, gào to: “Lý Nhị, Lý Nhị!”
“Ta chết rất thảm, nạp mạng đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận