Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1105 - Một vị luân hồi giả bị bại lộ!

Võ Chiếu nói tiếp: “...Vì ca từ quá kinh thế hãi tục nên đã kéo không ít người đến vây xem, kinh động đến Kinh Triệu Phủ, sau khi kiểm tra pháp hiện đối phương thật ra chỉ có tu vi của luyện thần phản giả, dường như cũng không phải là người của hồng hoang, việc này rất trọng đại, vi thần không dám lơ là, chỉ có thể đến quấy rầy điện hạ dùng bữa.”
“Phụt.”
“Khụ.”
Nghe được đối phương chỉ có tu vi luyện thần phản giả, nhóm Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh suýt chút nữa cười ngặc nghẻo.
Cơm trong miệng cũng phun hết ra ngoài!
Với chút tu vi này cũng dám giả thành Hỗn Độn Ma Thần, còn cái gì mà ‘Trước Bàn Cổ”
Không biết ai cho hắn cái dũng khí đó?
Ầm!
Ngay khi Mộc Thạch Nhân nghe Võ Chiếu nói đối phương không phải là người của thế giới này thì như bị sét đánh ngang tai.
Khiến nàng sốc đến choáng váng, thật lâu không thể bình tĩnh lại được.
Có người bại lộ rồi!
Không biết là ai?
Quá bất cẩn, còn lớn tiếng hô hào trước mặt mọi người.
Đầu óc hắn có vấn đề à?
Những suy nghĩ trong đầu Mộc Thạch Nhân điên cuồng xoay chuyển, cân nhắc lợi và hại.
Lúc này, nàng rất muốn ngay lập tức trở về phòng, tìm những luân hồi giả khác bàn bạc về những ảnh hưởng, nhưng vì không muốn bị Lý Nguyên chú ý, nàng có nén xúc động muốn chạy về phòng, làm ra vẻ mặt vô tội đứng yên ở đó.
Mặc dù vậy nhưng chút hành động đó của nàng trong mắt mọi người rất ngốc nghếch!
Tiểu Tê Tử tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộc Thạch Nhân một cái, sau đó nói với Võ Chiếu: “Nếu là người ở ngoại vực, trái lại có chút thú vị, ngươi mang hắn đến đây, có có chút chuyện muốn tự mình hỏi hắn, sao lại phát ngôn bừa bãi trên đường?”
“Vậy vi thần sẽ mang phạm nhân đến.”
Võ Chiếu tuân lệnh liền rời khỏi quán trọ.
Sau khi Võ Chiếu rời đi, Mộc Thạch Nhân cũng vội vàng tiếp lời, quay về phòng.
“Đại sự chẳng lành, đại sự chẳng lành rồi.”
Bước vào phòng, vẻ mặt nàng liền hốt hoảng thấp giọng nói với mọi người.
“Cái gì chẳng lành?”
Kỷ Thiên khinh thường nói.
Khương Chính Dương cười: “Thế nào, ông chủ quán trọ bị ngươi mê hoặc rồi à?”
Ba người Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương, Kỷ Thiên nghe vậy thì nhịn được cười sặc sụa...
Mộc Thạch Nhân lại không cười nổi, nàng nghiêm túc nói: “Bây giờ ta không rảnh đùa với các ngươi, các ngươi có hay gì chưa? Có một luân hồi giả bị quan phủ bắt được, hơn nữa bây giờ quan phủ còn biết chuyện hắn không phải người của hồng hoang.”
Bốn người Lư Khán Sơn nghe vậy, vẻ đang cười đùa lập tức đông cứng lại.
Biến thành vẻ mặt khó tin.
Sau khi khôi phục tinh thần, Khương Chính Dương vội vàng xác nhận lại với Mộc Thạch Nhân: “Ngươi nói thật à? Có luân hồi giả bị bắt rồi?”
“Không phải ngươi đi công lược ông chủ quán trọ dưới lầu sao? Sao lại biết chuyện có luân hồi giả bị bắt?”
Kỷ Thiên vẫn còn hơi nghi ngờ.
Mộc Thạch Nhân: “Đương nhiên là thật rồi, chuyện trọng đại như vậy, sao mà nói bừa được?”
“Còn về phần làm sao ta biết chuyện có luân hồi giả bị bắt thì...các ngươi biết con gái của chủ quán trọ này là ai không?”
“Là ai?”
Kỷ Thiên hỏi.
Khương Chính Dương: “Làm sao bọn ta biết được?”
Mộc Thạch Nhân: “Con gái nàng là nữ hoàng của vương triều Tiên Đường.”
Bịch!
Bốn người Lư Khán Sơn, Khương Chính Dương, Kỷ Thiên và Cung Vị Ương nghe vậy thì tròng mắt muốn rớt xuống đất, vẻ mặt trì độn.
Như vừa nghe thấy đầm rồng hang hổ.
Con gái của ông chủ quán trọ, cư nhiên là nữ hoàng Tiên Đường, hai cái này có liên quan đến nhau sao?
“Ngươi có bị ấm đầu không?”
Cung Vị Ương hỏi Mộc Thạch Nhân.
“Con gái của một chủ quán trọ, sao có thể là nữ hoàng Tiên Đường?”
“Đúng vậy, chuyện này thật vô lý.”
Kỷ Thiên nói.
Lư Khán Sơn: “Quá phi logic rồi.”
“Việc này rất không hợp với lẽ thường.”
Khương Chính Dương nói.
Mộc Thạch Nhân: “Mặc vô lý, phi logic, không hợp lẽ thường nhưng đó chính là sự thật. Vừa rồi chính tai ta nghe thấy, một nữ tử khí chất vô cùng mạnh mẽ, gọi cô bé mặc hoàng bào kia là bệ hạ.”
“Từ từ.”
Cung Vị Ương đột nhiên cắt ngang lời Mộc Thạch Nhân, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói, nữ hoàng Tiên Đường là một đứa con nít?”
Mộc Thạch Nhân gật đầu: ‘Nhìn dáng vẻ thì tầm năm sáu tuổi, cực kì đáng yêu.”
“Sao ta thấy ngươi càng nói càng khó tin.”
Lư Khán Sơn hoài nghi nhìn Mộc Thạch Nhân.
Một đứa con nít, sao có thể làm nữ hoàng?
Chẳng lẽ đối phương chính là Thiên Sơn Đồng Mẫu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận