Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1234 - Đúng là sống lâu mới thấy!

Cùng lúc này, Ninh Thái Thần, Nhiếp Tiểu Thiến cũng nói ra hai chữ “Cảm giác”.
Yến Xích Hà vẫy tay, nói với Lý Nguyên: “Ngươi xem, chẳng những ta, mà ngay cả bọn họ cũng biết ngươi muốn nói cái gì.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Bởi vì đây là sự thật.”
Yến Xích Hà: “Ai biết được!”
Lý Nguyên: “Đợi lát nữa thì ngươi sẽ biết.”
Yến Xích Hà bất ngờ nói: “Sao đợi lát nữa sẽ biết vậy?”
Lý Nguyên không mở miệng nữa, hắn xoay người đi về phía chân núi.
“Hả, ngươi đi đâu vậy?”
Nhiếp Tiểu Thiến cầm ô vội vàng đuổi theo.
Nhưng bởi vì đi quá nhanh, chiếc ô giấy dầu trong tay nàng không che được hết, có mấy tia nắng chiếu lên người nàng.
Nhiếp Tiểu Thiến cảm nhận được nhiệt độ của ánh mặt trời, lập tức cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy chắc chắn bản thân lại phải chịu đựng nỗi đau hồn thể tan chảy.
Nhưng điều khiến nàng vô cùng bất ngờ là nàng vốn không cảm nhận được chút đau đớn nào cả.
Ánh mặt trời vốn tương khắc với thể âm hồn của nàng lại không hề tạo thành tổn thương cho nàng. Điều này khiến Nhiếp Tiểu Thiến vừa mừng vừa sợ.
Nàng không thể tin đưa lòng bàn tay của mình ra, tắm dưới ánh mặt trời.
Ngón tay mảnh khảnh như hành lá được ánh mặt trời chiếu xuống gần như trong suốt.
Nhưng Nhiếp Tiểu Thiến lại không chút khó chịu.
Không sợ ánh mặt trời, đây chính là năng lực quỷ mới có được.
“Vậy mà ta lại không sợ ánh mặt trời.”
Trong niềm vui, nàng lập tức mở rộng hai tay, muốn ôm lấy ánh mặt trời đã lâu không thấy.
Chiếc ô cũng theo cánh tay rời khỏi đỉnh đầu của nàng.
Ánh mặt trời chiếu trực tiếp khắp cơ thể nàng.
“A, đau chết ta rồi.”
Đột nhiên, vẻ mặt của Nhiếp Tiểu Thiến đau đớn kêu lên, trên người cũng bắt đầu bốc khói trắng, cứ như cả người nàng sắp bốc cháy.
Nhiếp Tiểu Thiến theo bản năng vội vàng cầm ô giấy dầu trong tay đưa lên đỉnh đầu. Sự đau đớn bị thêu đốt cũng dừng lại tại đó.
Biểu cảm của Nhiếp Tiểu Thiến hơi ngơ ngác.
Lẽ nào, sở dĩ vừa rồi ta không sợ ánh mặt trời là bởi vì ô giấy dầu này sao?
Sao ô giấy dầu này lại có năng lực đó?
Chẳng lẽ nó là một món pháp bảo?
Chuyện xảy ra trên người Nhiếp Tiểu Thiến tất nhiên mọi người cũng nhìn thấy.
Yến Xích Hà kinh ngạc nói: “Ô giấy dầu này của ngươi dường như có chút bất phàm, vậy mà có thể chặn được tổn hại của ánh mặt trời đối với âm hồn!”
Nhiếp Tiểu Thiến: “Chiếc ô giấy dầu này là Lý công tử cho ta.”
Nàng nhìn Lý Nguyên, tò mò hỏi: “Chiếc ô giấy dầu này là một món pháp bảo sao? Ta dùng nó, thế mà lại không còn sợ ánh nắng.”
Lý Nguyên: “Coi như vậy đi.”
“Phải là phải, không phải là không phải, cái gì gọi coi như là?” Yến Xích Hà khó hiểu hỏi Lý Nguyên: “Càng chuẩn xác mà nói thì nó là chí bảo, Tiên thiên chí bảo.”
Phụt!
Yến Xích Hà không nhịn được, trực tiếp phun ra ba lít nước.
Hắn cười to nói: “Ha ha, Tiên thiên chí bảo, đừng đùa, Tiên thiên linh bảo đã ít càng thêm ít, vô cùng trân quý. Vô số đại năng đều không có duyên sở hữu, không nói gì đến Tiên thiên chí bảo. Toàn bộ Hồng Hoang và Mãng Hoang, số lượng Tiên thiên chí bảo, một đôi tay có thể đếm rõ ràng, chiếc ô giấy dầu này làm sao có thể là Tiên thiên chí bảo? Ngươi thật coi ta là đồ quê mùa, chưa thấy qua việc đời à!”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Không tin thì thôi.”
Yến Xích Hà: “Chỉ cần là người bình thường, đều sẽ không tin tưởng.”
Lý Nguyên cũng không tranh luận với Yến Xích Hà, tiếp tục đi xuống chân núi.
Nhiếp Tiểu Thiến theo sát bên người Lý Nguyên, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Lý Nguyên: “Đi nơi nơi nhìn ngắm phong cảnh, sau đó về nhà.”
Nhiếp Tiểu Thiến: “Ta muốn đi với ngươi.”
Lý Nguyên: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Nhiếp Tiểu Thiến đương nhiên nói: “Ngươi đã cứu ta, đương nhiên ta phải báo đáp.”
Lý Nguyên: “Thật ra không cần phải vậy, ta cũng không có làm gì cả.”
Nhiếp Tiểu Thiến cứng đầu nói: “Chuyện này đối với ngươi có lẽ không là gì, nhưng đối với ta đây là ân cứu mạng, không thể không báo.”
Lý Nguyên thấy Nhiếp Tiểu Thiến nhất định phải đi cùng hắn, cũng không có cách nào, đành phải thuận theo nàng.
“Nếu muốn báo đáp, vậy ngươi cầm ô cao chút, cho ta che nắng cùng.”
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
Đồ móng heo, thẳng nam sắt thép! Hắn vậy mà thật sự coi ta thành nha hoàn để sai sử!
Mặc dù trong lòng chửi bới, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến vẫn nâng ô giấy dầu cao hơn một chút, chế nắng cho Lý Nguyên.
“Như vậy được chưa, đại gia.”
“Miễn cưỡng.”
Nhiếp Tiểu Thiến thấy Lý Nguyên giọng điệu ghét bỏ, lập tức trộm thè lưỡi với Lý Nguyên.
Vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Yến Xích Hà đuổi theo, vỗ vai Lý Nguyên nói: “Vừa vặn ta không có chuyện gì, mọi người cùng đồng hành đi, gặp được vấn đề ta cũng có thể giúp đỡ các ngươi.”
Không đợi Lý Nguyên đồng ý, Nhiếp Tiểu Thiến đã vui mừng trả lời: “Được, nhiều người càng vui.”
Nàng nhìn Ninh Thái Thần, nói: “Ninh công tử cũng đi cùng đi.”
Ninh Thái Thần cười xấu hổ, nói: “Ta còn phải đi huyện Quách Bắc thu sổ sách, không thể đồng hành cùng các ngươi.”
Hắn ngược lại cũng muốn được đi đây đi đó, tự do tự tại, đáng tiếc, hắn là một phàm nhân, căn bản không thể sống không ràng buộc như vậy.
Nhiếp Tiểu Thiến thật ra cũng hiểu điều này, nàng chỉ là khách sáo với Ninh Thái Thần một chút mà thôi.
Ninh Thái Thần ôm quyền nói với Lý Nguyên: “Có thể kết bạn với Lý huynh, Ninh mỗ vô cùng vinh hạnh, ta muốn vào thành thu sổ sách, nên tạm biệt Lý huynh ở đây, hi vọng sau này còn gặp lại.”
Lý Nguyên nói: “Từ từ hãy nói tạm biệt, ta cũng muốn đi ngang qua huyện Quách Bắc, còn có thể đi cùng Ninh huynh một đoạn đường.”
“Như vậy thật tốt quá.”
Mấy người đi dọc theo đường núi trong chốc lát, lập tức đi tới trên đường núi.
Trên đường tụ tập không ít người đi đường, tất cả những người này đều nhìn về hướng chùa Lan Nhược, chỉ trỏ, bàn luận ầm ĩ.
Nội dung bản luận, tất cả đều có quan hệ với toà núi cao đột nhiên xuất hiện kia.
“Nơi này sao lại có thêm một tòa núi cao như vậy?”
“Là trí nhớ của ta sai rồi sao? Ta nhớ trước kia nơi này không có ngọn núi nào mà.”
“Ta cũng nhớ không có.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận