Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 707 - Từ Hàng tuyệt vọng và sụp đổ

Khi Quan âm vén rèm cửa lên, chuẩn bị đi ra ngoài, một âm thanh nhàn nhạt vang lên.
Thân thể Quan âm chấn động, lập tức xoay người nhìn về phía Lý Nguyên.
Nàng nhịn sụp đổ trong lòng, dáng vẻ giả vờ mới phát hiện Lý Nguyên, lộ ra vẻ mặt ba phần vui mừng, ba phần cung kính, bốn phần sợ hãi, bái một cái thật sâu về phía Lý Nguyên, hành lễ nói: “Thì ra là Lý tiền bối, Từ Hàng nhất thời không nhận ra, kính xin Lý tiền bối tha lỗi.”
Mồ hôi hột to như hạt đậu, không chịu khống chế tích lại trên trán nàng rơi xuống sàn nhà.
Mộc Tra vội vàng đi theo thi lễ một cái thật sâu: “Mộc Tra bái kiến Lý tiền bối.”
Lý Nhị và Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn một màn này, lập tức có phần ngốc nghếch.
Quan âm Bồ Tát đại từ đại bi, mãi mãi trường tồn lại gọi Lý Nguyên là tiền bối?
Vậy bối phận tỷ phu cao như vậy sao?
Lý Nhị phát hiện, hắn lại đánh giá thấp thực lực của Lý Nguyên.
Tiểu Tê Tử thấy bất ngờ mở to hai mắt nhìn, nàng không nghĩ tới, người khiến nàng không thoải mái, sau khi nhìn thấy phụ thân lại cung kính đối với phụ thân như vậy.
Thậm chí, nàng còn chú ý tới, thân thể Quan âm lại đang khẽ run.
Vẻ mặt Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh đều rất kinh ngạc.
Mặc dù Hai người bọn họ biết thực lực Lý Nguyên bất phàm, còn ngang hàng với Nữ Oa Thánh Nhân, nhưng thực lực cụ thể của Lý Nguyên mạnh bao nhiêu thì hai người đều không biết.
Vì vậy khi hai người nhìn thấy Quan âm khúm núm với Lý Nguyên, dáng vẻ như chim cút, hai người vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
...
Sợ hãi đến mức như vậy sao?
Còn nữa, Lý Nguyên mới vừa nói, cành dương liễu không dùng được bao lâu sẽ vật về với chủ, có phải có liên quan với chuyện này hay không?
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tố Trinh không khỏi giật mình.
Lý Nguyên nhìn Mộc Tra, giễu cợt nói: “không phải là Cha ngươi vượt quá giới hạn sao? Ngươi còn không trở về?”
Trên mặt Mộc Tra lộ ra một nụ cười lúng túng.
Lý Nguyên vừa nhìn về phía Từ Hàng đạo nhân, thản nhiên nói: “Quỳ xuống.”
“Bùm!”
Từ Hàng đạo nhân không chút do dự, trực tiếp quỳ ở trên mặt đất, lộ ra vẻ nói không ra lời, kính cẩn nghe lời.
Mộc Tra đồng thời quỳ ở trên mặt đất.
Hắn cũng không biết Lý Nguyên chỉ là sai Từ Hàng quỳ xuống.
“Kính xin Lý tiền bối xóa tội.”
Quan âm quỳ trên mặt đất, hoảng sợ vạn phần nói cầu xin tha thứ.
Vẻ mặt khiếp sợ, lộ ra vẻ đáng thương không dứt, làm gì còn tư thái cao quý thánh khiết bình thường?
“Xoạch!”
Lý Nhị thấy Quan âm lại quỳ xuống với Lý Nguyên.
Kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rơi.
Vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối, không nói ra lời.
Đây cũng là Quan âm ư, nhìn thấy trẫm không cần quỳ lạy, sao tỷ phu khiến nàng quỳ xuống thì quỳ xuống luôn?
Như này, hình tượng có chút tiêu tan!
Giờ phút này Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh cũng rất ngốc nghếch.
Các nàng không nghĩ tới, Quan âm trước kia cao cao tại thượng, lại còn e dè Lý Nguyên như vậy.
Chỉ có một câu nói của Lý Nguyên, nàng không để ý tôn nghiêm quỳ xuống trước mọi người.
Một màn này tạo thành rụng động quá mạnh đối với tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh.
Phải biết rằng, ban đầu các nàng lôi tên Nữ Oa, mặc dù Quan âm không giết các nàng, nhưng vẫn cướp cành dương liễu.
Tiểu Tê Tử lại thấy giận không dứt.
Hừ, dám không có lòng tốt với ta, đáng đời! Dương Thiền có phần ngoài ý muốn.
Nàng biết Lý Nguyên không phải là người ỷ vào thực lực mà không nói lý.
Nàng không hiểu, sao Lý Nguyên không khách khí với Quan âm như thế? Chẳng lẽ Quan âm và Lý Nguyên có thù oán?
Nhưng có lẽ không phải, nếu có thù oán, Quan âm còn có thể sống đến bây giờ sao? Dương Thiền chỉ cảm thấy trong đầu không hiểu ra sao.
Lý Nguyên nhìn Quan âm, ánh mắt lộ ra vẻ đặc biệt lạnh lùng.
Hắn hỏi Quan m: “Ngươi đã biết, tại sao ta muốn ngươi quỳ xuống?”
Quan âm liếc mắt nhìn Bạch Tố Trinh: “Là, là, vì chuyện bình rỗng cành dương liễu ư?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi nói, ngươi thu nhận Tiểu Tê Tử làm đồ đệ, có mục đích gì?”
Quan âm nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi lớn.
Bản thân muốn tước đoạt Chí Tôn Cốt, Chí Tôn Huyết, Thánh Đồng chín tầng của Tiểu Tê Tử, đây vẫn chỉ là suy nghĩ trong lòng mình mà thôi, chắc Lý tiền bối sẽ không biết?
Nhưng nếu như hắn không biết, tại sao hắn phải hỏi như thế? Nếu như, ngay cả ý nghĩ trong lòng ta mà hắn cũng có thể suy tính ra...
Trời ạ, Quan âm chỉ cảm thấy da đầu tê dại một trận, không dám tưởng tượng rốt cuộc thực lực này lợi hại bao nhiêu mới có thể làm được.
Hơn nữa, nếu như Lý tiền bối thật sự biết ý nghĩ ta sẽ tước đoạt linh căn của Tiểu Tê Tử, vậy nên làm như thế nào mới có thể bình ổn lửa giận của Lý tiền bối?
Nghĩ tới đây, Quan âm sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Tai họa đây rồi, đây quả thực là tai họa tày trời!
Mới vừa rồi tại sao Ta thêm mỡ heo, cố gắng tước đoạt linh căn của Tiểu Tê Tử chứ? Vượt qua cửa ải này như thế nào?
Quan âm lại sợ hãi, lại hối hận, chỉ cảm thấy một đống lộn xộn trong đầu, hình như nàng nhìn thấy cái chết vẫy tay với nàng!
Lý Nhị và Trưởng Tôn hoàng hậu nghe thấy Lý Nguyên nói, Quan âm thu nhận Tiểu Tê Tử làm đồ đệ có mục đích gì khác, chân mày không khỏi nhíu lại.
Quan âm cố gắng thu nhận Tiểu Tê Tử làm đồ đệ, chẳng lẽ thật sự có dụng ý khác? Hai người thản nhiên nhìn động tĩnh ở hiện trường.
Lý Nguyên nhìn Quan âm, lạnh lùng nói: “Ngươi mưu đồ mưu đoạt linh căn của Tiểu Tê Tử, ngươi nói xem, hành vi này đắc tội gì? Ta xử phạt ngươi như thế nào?”
Quan âm thấy Lý Nguyên nói thẳng suy nghĩ chân thực của việc nàng thu nhận đồ đệ, trong lòng không còn may mắn.
Trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Bây giờ nên làm cái gì?
“Ba vỗ vỗ ba chụp…”
Nóng lòng, Quan âm đột nhiên hung hăng tát mạnh vào mặt của mình, vừa đánh vừa than thở khóc lóc cầu xin tha thứ nói: “Đều tại ta bị mỡ heo che hết lòng dạ, lúc này mới vọng động tà niệm, kính xin Lý tiền bối tha mạng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận