Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1150 - Vận mệnh của Dương Kiếm Thư!

Chuẩn Đề đạo nhân trưng vẻ mặt lấy lòng nhìn Lý Nguyên: “Hẳn là phải xem chưởng quỹ có cho phép hay không mới đúng.”
Lại nịnh nọt!
Mọi người giơ ra ngón trỏ chỉ vào Chuẩn Đề đạo nhân, làm ra động tác khinh bỉ.
Có điều, Chuẩn Đề đạo nhân cũng không để ý, vẫn điềm tĩnh tự nhiên.
“Chẳng lẽ ta nói không đúng hay sao?”
“Đương nhiên là đúng, nhưng nịnh cũng lộ liễu quá rồi đấy.”
Chuẩn Đề đạo nhân: “Đúng là được rồi.”
Lý Nguyên nhìn mấy vị thánh nhân cùng nhau trêu ghẹo Chuẩn Đề, vẻ mặt điềm nhiên.
Thông Thiên giáo chủ nhìn về phía Bắc minh, mở miệng nói: “Cũng không biết vị chí tôn kia lại cuồng vọng như vậy, thế nhưng ta muốn gặp hắn một lần.”
Lý Nguyên nhìn Thông Thiên cười cười: “Yên tâm đi, không bao lâu nữa các ngươi sẽ được gặp hắn, dù sao thì hắn cũng coi các ngươi là mục tiêu hướng đến của mình mà.”
Mấy vị thánh nhân nghe vậy liền kinh sợ.
Bọn họ vạn lần không nghĩ tới, người đó thế mà lại coi bọn họ là mục tiêu?
Qủa nhiên là cuồng vọng đến cực điểm.
“Tu sĩ mãng hoang tìm chúng ta làm gì?”
“Chúng ta cùng vài vị chí tôn viêm ma, tiên nghịch đối chọi gay gắt mấy chục vạn năm, mỗi lần đều là thắng nhiều thua ít, còn dám có tự tin đến hồng hoang tìm chúng ta?”
Đát Kỷ mở miệng nói: “Lần này tới, không phải là chí tôn của mãng hoang, mà là một kỳ nhân khác.”
“Sao ngươi lại biết?”
Nữ Oa khó hiểu nhìn Đát Kỷ.
Đát Kỷ đắc ý nói: “Khi ta quay về hồng hoang, vừa đúng lúc gặp qua người này. Tuy thực lực rất mạnh, nhưng lại là một tên cặn bã.”
Nói xong, Đát Kỉ liền kể đơn giản một lần cho tất cả mọi người nghe về chuyện của Diệp Lăng Không. Họ nghe chuyện Diệp Lăng Không lợi dụng thanh mai trúc mã của chính mình trao đổi nguyện vọng với mẫu thân cùng Thần Niệm, lấp tức lộ ra vẻ khinh thường.
“Gặp được người này đúng là khiến cho người ta phải thổn thức, nhưng hành vi của hắn đúng là tầm thường.”
Hậu Thổ nói.
Nữ Oa tức giận: “Quả thật là tên cặn bã.”
“Vừa đáng buồn, vừa đáng tiếc.”
Lão Tử cảm khái nói.
“Ấy, Côn Bằng không kêu gào nữa rồi.”
Nguyên Thủy bất ngờ.
Vẻ mặt Thông Thiên giáo chủ lộ ra một chút nghiền ngẫm: “Cũng không biết, có phải hắn thỏa hiệp rồi hay không?”
Hậu Thổ nói: “Không cần đoán, Côn Bằng tham sống sợ chết, tính cách thay đổi thất thường, chắc là thỏa hiệp thật rồi.”
Bắc minh.
Yêu sư cung.
Côn Bằng chịu đựng sự tra tấn thiêu đốt của ngọn lửa, chỉ trong chốc lát liền chịu không nổi, lập tức đứng lên cầu xin tha thứ: “Ta nguyện ý thần phục, ta nguyện ý thần phục, đạo hữu làm ơn thu hồi sức mạnh đi!”
Sự thật chứng minh, hắn chính là hèn hạ như vậy!
Diệp Lăng Không nhìn Côn Bằng cầu xin tha thứ, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ khinh miệt: “Ta còn tưởng ngươi có thể chịu đựng được lâu một chút, không ngờ nhanh như vậy là thỏa hiệp, khiến ta thật sự có chút thất vọng đấy.”
Côn Bằng: “……..”
Dù sao sớm muộn gì đều phải thỏa hiệp, ta cần gì phải chịu khổ lâu như thế?
“Về sau, gọi ta là chủ nhân. Đạo hữu? Ngươi xứng sao?”
Giọng điệu Diệp Lăng Không bất chợt trở nên lạnh lùng mà nhắc nhờ Côn Bằng.
Côn Bằng nghe vậy, cảm thấy uất nghẹn không thôi.
Có điều, hắn là một người sống thực tế.
Biết cái người đang đứng dưới mái hiên kia, không thể không cúi đầu.
Hắn sẽ không vì một chút sĩ diện, giống như con kiến không biết tự lượng sức mình rung chuyển một ngọn núi lớn.
Hắn có nén lửu giận trong lòng, gật đầu nói: “Vâng, chủ nhân.”
Thấy Côn Bằng cuối cùng cũng biết điều, Diệp Lăng Không lúc này mới vừa lòng gật đầu.
Đợi khi tìm được những vị thánh nhân khác, hắn chính là cộng chủ của cả mãng hoang và hồng hoang!
Diệp Lăng Không dặn dò Côn Bằng vài câu, rồi trực tiếp rời khỏi Bắc Minh, đi đến Trường An nhân giới.
Hắn chuẩn bị tới “Hữu Gian khách điếm” mà Côn Bằng đã đề cập đến để xem tình hình.
Côn Bằng nhìn theo bóng dáng Diệp Lăng Không biến mất không còn dấu vết, vẻ mặt lấy lòng lập tức tan biến, chuyển thành vẻ oán độc, đến địa bàn của Lý tiền bối, đắc tội với Lý tiền bối, ngươi chắc chắn sẽ sống không bằng chết!
Hắn hiểu rõ, lấy cái tính cách tự cao tự đại của Diệp Lăng Không, khả năng chọc tới Lý Nguyên thật sự rất lớn.
Có điều, ta nói ra chỗ ở của Lý tiền bối cho hắn, không biết Lý tiền bối có trách cứ ta không?
Không được, ta phải đi gặp Lý tiền bối, tự mình giải thích việc này mới được.
Bằng không, đắc tội với Lý tiền bối còn nghiêm trọng hơn đắc tội với tên này nhiều lắm.
Nghĩ đến đây, Côn Bằng không thể ngồi yên, lập tức đi đến Trường An.
Bóng dáng Diệp Lăng Không xuất hiện trên một ngã tư ở Trường An, cũng không khiến cho bất kì kẻ nào chú ý đến.
Hắn nhìn người đến người đi tấp nập trên đường, tùy tay chặn lại hai người qua đường, thản nhiên hỏi: “Này, các ngươi có biết “Hữu Gian khách điếm” ở đâu không?”
Tuy nói là tùy tay chặn lại, nhưng cũng không hẳn là tùy ý ngăn, Diệp Lăng Không cảm thấy thân phận của hai người này có chút đặc biệt.
Hai người Dương Kiếm Thư và Phương Thốn vừa mới chia tay Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương, vốn chuẩn bị quay về khách điểm. Đang đi trên đường, đột nhiên bị một nam tử xa lạ chặn lại hỏi đường.
Nghe thấy đối phương hỏi về “Hữu Gian khách điếm”, hai người không khỏi chú ý một chút.
Đây không phải là khách điếm mà Lô Khán Sơn bọn họ đang ở sao?
Tại sao người này lại hỏi về “Hữu Gian khách điếm”?
Có điều, giọng điệu của đối phương làm cho Dương Kiếm Thư cùng Phương Thốn cảm thấy cực kì khó chịu.
Cái dáng vẻ cao cao tại thượng, vênh váo tự đắc này, rất giống như chủ nhân đang nói chuyện với người hầu.
Dương Kiếm Thư và Phương Thốn thích làm sao được?
Mà đã khó chịu, thì bọn họ đương nhiên không muốn trả lời.
Dương Kiếm Thư tức giận nói thẳng: “Không biết, tránh ra.”
Diệp Lăng Không thấy Dương Kiếm Thư tỏ thái độ, ánh mắt lạnh lùng, không nhiều lời vô nghĩa, máu thịt trên người Dương Kiếm Thư lập tức nứt toác thành thịt vụn rơi trên mặt đất, Dương Kiếm Thư liền biến thành một bộ xương trắng bệch.
Quần áo trên người hắn cũng rơi trên mặt đất, thấm đẫm máu tươi tanh tưởi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận