Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1010 - Hai bộ dạng trông hơi ngốc nghếch

Để nàng làm tỳ nữ còn nói được hời cho nàng.
Nàng cảm thấy mình gặp phải một kẻ điên rồi.
Là một tên điên kiêu căng ngông cuồng.
“Nếu như ta làm tỳ nữ cho ngươi, quay về ca ca chắc chắn đoạn tuyệt quan hệ với ta luôn.” Đát Kỷ nói với Mộng Yểm.
“Tại sao?” Mộng Yểm thuận miệng hỏi một câu.
Đát Kỷ: “Hắn ngại mất mặt á.”
Da mặt Mộng Yểm khẽ run lên, chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mặt quả nhiên không thông minh lắm.
Vì ba ngàn pháp tắc nên nàng kiên nhẫn giải thích: “Ngươi có thể làm tỳ nữ cho Chí Tôn không biết có bao nhiêu may mắn, sao có thể mất mặt được? Đến lúc đó ca ca ngươi được thơm lây nhờ ngươi có thể làm sai vặt trông coi tọa kỵ cho ta hay gì đó.”
“Phụt”
Đát Kỷ không nhịn được phun thẳng nước miếng ra ngoài.
Gương mặt cực kỳ không nói nên lời.
“Ca ca của ta làm sai vặt cho ngươi á? Ha ha ha.”
Nghĩ đến dáng vẻ ca ca mặc áo ngắn của sai vặt, coi trâu cho ngựa ăn, Đát Kỷ không nhịn được mà bật cười ha hả.
Nàng cười ngả nghiêng khó kiềm chế lại được, giống như nghe thấy chuyện cười lớn nhất thiên hạ.
Mộng Yểm nhìn dáng vẻ hả hê của Đát Kỷ, vẻ mặt mờ mịt.
Khi nãy ta kể chuyện cười à?
Tại sao nàng cười vui vẻ đến như thế?
Rốt cuộc có gì buồn cười chứ?
“Ha ha ha.”
Đát Kỷ vừa cười vừa ôm bụng của mình hỏi Mộng Yểm: “Năm tệ đánh một chìa khóa, mười tệ đánh ba chìa, ngươi xứng không?”
Mộng Yểm thắc mắc: “Ta đánh chìa khóa làm gì?”
“Ấy.” Sau khi cười xong, Đát Kỷ bỗng nhìn Mộng Yểm bằng ánh mắt đồng tình: “Ngươi thảm rồi.”
“Tại sao ta lại thảm chứ?” Càng lúc Mộng Yểm càng không hiểu mạch suy nghĩ của Đát Kỷ.
Có phải nàng không nghe thấy chuyện ta nói ta là Chí Tôn không?
Nhất định là không nghe thấy.
Nếu nghe thấy thì nàng làm sao có thể bình tĩnh như thế?
E rằng đã bị dọa sợ tè ra quần từ sớm rồi đấy!
Không ngờ thiếu nữ này không những không thông minh mà lỗ tai còn không tốt nữa.
y, thật sự không hiểu nổi tại sao nàng có thể tu luyện thành công mấy ngàn pháp tắc chứ?
Trong đầu Mộng Yểm nảy ra vô số suy nghĩ.
Đát Kỷ giải thích: “Ngươi muốn ca ca của ta làm sai vặt, hắn nhất định sẽ ghi hận.”
“Ngươi á.” Đát Kỷ lắc đầu: “Căn bản không biết được ngươi đã vô tình đắc tội với tồn tại thế nào đâu.”
Mộng Yểm mỉm cười lạnh lùng: “Ngươi á, căn bản không biết mình đang đối mặt với tồn tại thế nào đâu.”
Đát Kỷ thắc mắc nói: “Không phải khi nãy ngươi đã nói ngươi là Chí Tôn mãng hoang sao?”
“Ngươi đã nghe thấy rồi sao?” Mộng Yểm đầy ngạc nhiên.
Đát Kỷ cạn lời nói: “Khi nãy ngươi nói lớn như thế, ta cũng không phải kẻ điếc sao lại không nghe thấy chứ?”
Nàng cảm thấy nữ tử trước mặt đầu óc không được thông minh lắm.
Nếu Chí Tôn mãng hoang đều như thế này, chỉ e rằng không phải là đối thủ của đám Nữ Oa!
Mộng Yểm khó hiểu: “Nếu ngươi đã biết ta là Chí Tôn mãng hoang tại sao lại không sợ?”
Đát Kỷ: “Không phải ta đã nói rồi sao, ngươi trông không đáng sợ, có gì mà phải sợ chứ?”
Mộng Yểm: “...”
Sao lại quay về điểm bắt đầu rồi?
Không phải khi nãy đã nói thế này rồi sao?
Nàng lập tức đưa ra quyết định không cần phải nói mấy lời thừa thãi với thiếu nữ không đủ thông minh này nữa.
Kiên nhẫn của nàng đã bị tiêu hao sạch sẽ.
“Nếu ngươi đã không biết điều vậy ta phải đích thân cướp lấy bí mật pháp tắc của ngươi thôi.” Trong lúc nói chuyện nàng đã điều khiển thần thông mộng chi đại đạo, phóng ra một luồng đạo văn thâm nhập vào nguyên thần của Đát Kỷ.
Chỉ cần xâm nhập vào nguyên thần của Đát Kỷ, mọi bí mật của Đát Kỷ đều không thể giữ lại nữa.
Đát Kỷ không hề sợ hãi đòn tấn công của Mộng Yểm.
Một nét mặt ngây thơ nhìn Mộng Yểm.
Trong lòng thầm đoán xem ca ca sẽ báo thù hành vi vô lý của người này thế nào.
Mộng Yểm thấy vậy gương mặt nở ra một nụ cười lạnh lùng.
Trong lúc đạo văn của Mộng Yểm sắp tiếp cận được Đát Kỷ, bỗng nhiên chiếc váy dài màu trắng trên người Đát Kỷ phát ra một lớp huyền quang khiến cho đạo văn Mộng Yểm thi triển bật ngược trở lại.
Bởi vì Mộng Yểm không phòng bị cho nên chỉ cảm thấy nguyên thần của mình bị va chạm một cái, khiến cho nàng bị choáng váng một lúc.
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Đạo văn ta phát ra sao lại bắn ngược trở về? Còn tấn công lại mình nữa?
Đòn bật ngược bất thình lình nãy khiến Mộng Yểm lúc này vô cùng sửng sốt trong lòng.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào chiếc váy màu trắng trên người Đát Kỷ, đồng tử nàng trở nên thâm sâu vô cùng, giống như có hai thế giới Hồng Mông đang chuyển động trong đồng tử.
Đát Kỷ để ý đến sự thay đổi trên y phục của mình, lúc này mới nhận ra khi nãy Mộng Yểm đã tấn công rồi.
Nàng không vui nói với Mộng Yểm: “Ngươi nói ngươi là Chí Tôn sao lại không có võ đức như thế, lừa gạt đánh lén một tiểu cô nương như ta?”
Mộng Yểm thi triển pháp nhãn, cuối cùng cũng biết dáng vẻ vốn có của bộ y phục trên người Đát Kỷ.
Y phục trên người Đát Kỷ đạo văn dày đặc, huyền quang ngợp trời, hỗn độn linh khí nồng đậm xuyên thấu chư thiên, khí tức đại đạo vĩnh viễn bất diệt, uy áp vạn cổ, quả thực sắp chói mù con mắt chó của Mộng Yểm luôn.
Đây, đây là Hỗn độn chí bảo, thế mà nàng lại có Hỗn độn chí bảo!
Trong lòng Mộng Yểm vừa kích động vừa khó tin....
Phải biết rằng cho dù mạnh mẽ như các Thần Niệm đại nhân chí cao vô thượng cũng chỉ có một chiếc Hỗn độn chí bảo mà thôi.
Mà nàng và tám đại chí tôn còn lại cũng chỉ có Tiên thiên linh bảo cực phẩm hoặc Tiên thiên chí bảo.
Nàng không dám tin mình lại bất ngờ gặp được một bé ngốc ngây thơ lại mặc Hỗn độn chí bảo.
Chẳng trách nó có thể bật tấn công của ta ngược trở lại.
Hỗn độn chí bảo, năng lực này đương nhiên có thể làm được.
Thời của ta tới rồi sao?
Thế mà lại để ta gặp được Hỗn độn chí bảo!
Có được bảo vật như thế tương lai không phải cũng có thể tu luyện đến trình độ như Thần Niệm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận