Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1707 - Đàn ông chúng ta bao giờ mới vùng dậy?

Lần đầu tiên Hoàng Dung ăn xoài và vải ở đây, suýt nữa đã nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
Nàng không thể tưởng tượng nổi, trên đời lại có hoa quả ngọt ngào như vậy.
E rằng hương vị của cây bàn đào và quả nhân sâm trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Hoàng Dung chợt ngộ ra, vì sao lúc trước chim giẻ cùi lại khinh bỉ cây bàn đào và quả nhân sâm.
Bây giờ, chuyện mà mỗi ngày Hoàng Dung mong đợi nhất.
Đầu tiên chính là chờ một ngày ba bữa đến.
Thứ hai là thời gian rảnh trẩy xoài vặt vải làm đồ ăn vặt.
Hai cái cây này vô cùng thần kỳ. Bất kể Hoàng Dung ăn thế nào, số lượng quả vẫn không hề giảm bớt.
Đây coi như một trong vô số những điều không thể giải thích bằng lẽ thường mà Hoàng Dung gặp phải trong khách điếm.
Nàng còn gặp phải rất nhiều chuyện như vậy nữa.
Ví như nếu nàng trộm lười biếng, từ khoảng không bên trên viện tử bay ra khỏi khách điếm, dù có bay thế nào cũng sẽ trở về khách điếm.
Còn có, nàng làm thế nào cũng không phá hỏng được tường và sàn nhà.
Và cơm Lý Nguyên nấu sao lại ngon như vậy?
Nàng thử tự xào rau bằng cách Lý Nguyên vẫn xào, tuy mùi vị cũng tạm nhưng so với Lý Nguyên thì còn kém xa.
Bây giờ Hoàng Dung đã có thể tự do ra vào khách điếm rồi.
Trước đây nàng từng định lén rời đi.
Song đi một vòng trên đường, nàng phát hiện mình chẳng có chỗ nào để đi. Hơn nữa một khi đi rồi, nàng sẽ không được ăn những món ăn cực kỳ ngon miệng, cũng không được ăn quả vải và quả xoài tuyệt thế vô song, không bao giờ tu luyện nửa ngày bằng cả mười ngày nữa.
Cho nên, nàng lại quay về khách điếm.
Thầm nghĩ, chờ mình ăn chán rồi rời đi cũng không muộn.
Trong lúc làm tạp dịch, Hoàng Dung đã âm thầm điều tra thân phận của Lý Nguyên, tìm kiếm bí mật của khách điếm này.
Nàng muốn biết, rốt cuộc thực lực của Lý Nguyên có lợi hại thật không?
Khách điếm này đã che giấu bao nhiêu bí mật?
Còn có Tiểu Tê Tử kia nữa, cũng rất thần bí.
Mỗi ngày đi sớm về khuya, nói là vào hoàng cung tảo triều.
Nhưng Hoàng Dung không hề cảm thấy một tiểu cô nương nhỏ tuổi như vậy có thể làm đến chức quan to ở triều đình Đại Đường (quan nhỏ không được tham dự tảo triều).
Song Hoàng Dung âm thầm điều tra một thời gian cũng không rõ thực lực của Lý Nguyên mạnh đến đâu.
Rốt cuộc Tiểu Tê Tử đang làm gì?
Và cả bí mật của khách điếm, nàng cũng không biết nốt.
Chủ yếu là, nàng hỏi Lý Nguyên, Lý Nguyên lại bắt đầu nói khoác, không chịu trả lời thật sự.
Nàng hỏi tu vi của Lý Nguyên.
Hắn lại nói mình là Đại Đạo chí cao, Hồng Mông đệ nhất.
Hoàng Dung: “Ha ha ha.”
Định lừa kẻ ngốc à?
Nàng hỏi Lý Nguyên mỗi ngày Tiểu Tê Tử ra ngoài làm gì, hắn lại nói Tiểu Tê Tử đi chủ trì triều chính.
Phải biết chủ trì triều chính là việc hoàng đế mới làm, Tiểu Tê Tử mà là hoàng đế á?
Trừ đầu đất ra, ai chịu tin mấy lời khoa trương như vậy?
Có một hôm, nàng thấy buồn chán, lấy cờ vây của Lý Nguyên ra nghịch nhưng không cẩn thận làm mất một quân cờ.
Kết quả, Lý Nguyên nói quân cờ này là một món Hỗn Độn chí bảo, bắt nàng làm tạp dịch thêm hai nghìn năm để bồi thường...
Nói chung, Lý Nguyên còn rất nhiều câu nói ba hoa nữa, mỗi lần Hoàng Dung nghe được đều trợn trắng mắt.
Nàng không tin một câu nào từ miệng Lý Nguyên hết.
Kẻ ngu mới tin.
Hoàng Dung cũng từng nghe chuyện về Lý Nguyên từ chỗ chim giẻ cùi.
Nhưng chim giẻ cùi sợ Lý Nguyên như sợ cọp, vốn không dám bàn luận với nàng bất cứ điều gì về Lý Nguyên hết.
Haiz, cũng không biết Lý Nguyên từng làm chuyện gì khủng khiếp.
Mà khiến một con chim sợ hãi như vậy!
Ôi nghiệp chướng!
Hôm đó.
Đám hồ bằng cẩu hữu Hoa Tử Hư, Lỗ Trí Thâm đến rủ Lý Nguyên đi uống trà, nghe bình thư. Trong khách điếm chỉ còn lại một mình Hoàng Dung.
Lý do Hoàng Dung không tin lời Lý Nguyên có liên quan rất lớn đến mấy người Hoa Tử Hư, Lỗ Trí Thâm.
Người trâu bò như vậy mà lại chơi với đám đại hán thảo mãng ăn chơi trác táng á?
Hoàng Dung vốn là một người không chịu ngồi yên. Lý Nguyên vừa đi với đám hồ bằng cẩu hữu chưa bao lâu, nàng đã “trộm” một bao hạt dưa, hai cây chân giò hun khói trên giá đồ sau quầy, sau đó rời khỏi khách điếm, lên phố vui chơi hóng hớt.
Về phần trông nhà... Ặc, nàng làm tạp dịch mấy tháng còn chưa gặp được khách hàng nào.
Cho nên trông hay không trông cũng chẳng có gì khác nhau hết.
Đường phố Trường An vẫn luôn náo nhiệt như vậy.
Ngựa xe như nước, áo quần như nêm, cửa tiệm sạp hàng hai bên nối nhau san sát.
Hoàng Dung vừa cắn hạt dưa thơm phức, vừa đi dạo tiệm son, hàng tơ lụa, trông chẳng hợp phong cảnh chút nào.
Ngay khi vừa đi tới ngã tư, nàng đột nhiên nhìn thấy quảng trường nhỏ phía trước tụ tập đấy người.
Hoàng Dung không nén nổi tò mò, lập tức lao tới, muốn xem thử bên đó xảy ra chuyện gì.
“Ấy, Lý huynh, ngươi xem, tạp dịch nhà ngươi chạy ra ngoài làm biếng kìa.”
Trên lầu ba của một quán trà bên cạnh ngã tư.
Vị trí trước cửa sổ.
Hoa Tử Hư chỉ vào một cái đầu đang cố duỗi dài cổ trong đám người, cười nói với Lý Nguyên.
Lý Nguyên đặt chén trà xuống, bình tĩnh đáp: “Về trừ nàng tiền công.”
Hoa Tử Hư nói: “Lý huynh đừng thẳng nam như vậy chứ. Dù sao người ta cũng là một đại mỹ nữ, trừ tiền công có vẻ không thương hương tiếc ngọc cho lắm.”
Lý Nguyên: “Nếu nàng là nam nhân thì sao?”
Hoa Tử Hư tỏ vẻ đương nhiên nói: “Vậy phải trừ nhiều tiền vào.”
Lỗ Trí Thâm bên cạnh cảm khái: “Haiz, biết bao giờ đàn ông chúng ta mới vùng dậy được?”
Lâm Xung nhìn vào trung tâm đám người, nghi hoặc hỏi: “Các ngươi nói người kia có phải bị tâm thần hay không? Sao lại đứng trên đường cái phát ngôn ra mấy câu khiến người ta gai cả người như vậy?”
Tông Giang gật đầu đáp: “Chắc là bệnh thật, mà còn bệnh nặng ấy chứ. Ta chỉ nhìn thôi cũng thấy xấu hổ đến mức ngón chân cắm xuyên hồng hoang rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận