Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1149 - Xem như ngươi thức thời, hiện giờ quỳ xuống đi

Diệp Lăng Không thấy vậy thì lắc đầu cảm thán nói: “Vừa rồi ta còn cảm thấy ngươi thức thời, hiện giờ xem ra là do ta nhìn lầm.”
Hắn vừa nói xong thì chỉ thấy một pháp tắc gia tỏa đột nhiên xuất hiện xung quanh thân thể Côn Bằng, sau đó trực tiếp bao vây toàn bộ thân thể, nguyên thần và quá khứ tương lai của Côn Bằng lại.
Mặc dù Côn Bằng vẫn luôn âm thầm đề phòng Diệp Lăng Không sẽ động thủ với mình, nhưng đối mặt với công kích của hắn, Côn Bằng vẫn không kịp phản ứng, bị pháp tắc gia tỏa giam cầm lại.
Côn Bằng vừa giận vừa sợ, vội vã thi triển thần thông, chuẩn bị thoát khỏi ràng buộc của pháp tắc gia tỏa.
Nhưng mà cho dù hắn thi pháp như thế nào, hoặc thân thể bành trướng mấy triệu lần hoặc thu nhỏ thành giới tử, hoặc dùng pháp tắc phong nhận cắt xiềng xích trên người, hoặc trực tiếp mở ra Thời Không Trường Hạ muốn định hình lại tương lai quá khứ nhưng tất cả những điều này chỉ tốn công vô ích, hắn đơn giản không thể thoát khỏi xiềng xích trên người mình.
Đang vào lúc Côn Bằng sợ hãi thì chợt thấy Diệp Lăng Không thờ ơ bấm pháp quyết.
Sau đó, bên trên pháp tắc gia tỏa đột nhiên bùng lên ngọn lửa nóng hừng hực.
Côn Bằng lập tức cảm thấy có vô số ngọn lửa đốt cháy trên người, khiến linh hồn cũng bị thiêu cháy.
Thống khổ cùng cực khiến hắn gào lên thảm thiết, lan rộng khắp Cửu U Thập Địa, đáng sợ đến nỗi toàn bộ chúng sinh Hồng Hoang đều hốt hoảng, thậm chí đệ tử Yêu Sư cung suýt rớt tim ra ngoài.
“Hình như đây là giọng của lão tổ?”
“Nhưng sao lão tổ lại kêu thảm như vậy?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
“...”
Lúc này, hai vị luân hồi giả Dương Kiếm Thư và Phương Thốn vừa mua điện thoại di động, đang làm quen với điện thoại dưới sự chỉ dẫn của Lư Khán Sơn, đúng lúc này, mấy vị luân hồi giả đều nghe thấy tiếng kêu rên vang vọng khắp nơi, khiến mọi người đều bị dọa sợ.
“Đây là âm thanh gì lại lớn như vậy? Cảm giác giống như truyền đến từ ngoài vũ trụ vậy!” Vẻ mặt Phương Thốn khiếp sợ.
“Người ngoài đường phố đều bị dọa rồi!” Cung Vị Ương nhìn những người đi đường giật mình hốt hoảng trên đường, hàng mày nhíu chặt lại.
Lư Khán Sơn cảm thán nói: “Có thể phát ra âm thanh như vậy chỉ sợ là một vị tuyệt thế đại năng. Nói không chừng còn rất nổi tiếng, mà lại khiến tuyệt thế đại năng kêu lên như vậy thì không biết đối phương đang trải qua chuyện gì nhỉ?”
Mộc Thạch Nhân trong phòng trà đột nhiên đứng lên, nói: “Ta cảm thấy bên ngoài quá nguy hiểm, sợ sẽ gặp phải nguy hiểm gì, hay là trở về khách điếm đi.”
Lư Khán Sơn và Cung Vị Ương nghe vậy thì đều đồng ý gật đầu.
Khách điếm có mấy vị Thánh Nhân, xem như là nơi an toàn nhất Hồng Hoang.
Dương Kiếm Thư nghe thế thì trên mặt lại hiện lên vẻ do dự.
Trước đây hắn từng đắc tội với Lý Nguyên, bây giờ trở về, không biết có nên không?
Quan trọng là trước đây Lý Nguyên đã bảo hắn cút đi.
Mặc dù hắn hiểu Lý Nguyên không gì là không thể làm, không thể trêu chọc và trả thù nhưng hắn là luân hồi giả, cũng cần mặt mũi, cho dù không thể báo thù thì đương nhiên cũng không thể quay lại.
Nghĩ như vậy, hắn lắc đầu nói với Lư Khán Sơn: “Các ngươi trở về đi, ta sẽ không đi cùng.”
Trường An.
Hữu Gian khách điếm.
Mấy người Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa Hậu Thổ nghe thấy hư không truyền đến tiếng kêu thảm thiết thì bất ngờ.
“Có chuyện gì với Côn Bằng vậy? Sao giống như mẫu thân chết thế?” Thông Thiên giáo chủ nghi ngờ nói.
“Cảm giác hắn như đang nhận cực hình gì vậy.” Nguyên Thủy Thiên Tôn suy đoán.
Chuẩn Đề khó hiểu nói: “Côn Bằng thì có thể chịu cực hình gì? Chẳng lẽ hắn luyện công tẩu hỏa nhập ma?”
Trong Yêu Sư cung của Côn Bằng bố trí trận pháp tuyệt thế, vì vậy đám người cũng không rõ tình hình trong Yêu Sư cung.
“Ca ca, rốt cuộc tại sao Côn Bằng lão tổ lại kêu thảm thiết như vậy?” Đát Kỷ trực tiếp hỏi ca ca.
Mọi chuyện không quyết được hỏi ca ca, chắc chắn không sai.
Mấy người Nữ Oa, Hậu Thổ cũng tò mò nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên uống một ngụm coca, bình tĩnh nói: “Nguyên Thủy đoán đúng rồi, lúc này Côn Bằng đang chịu cực hình.”
Nghe Lý Nguyên đáp, đám người càng bất ngờ hơn.
“Nhưng ai có thể khiến Côn Bằng chịu khổ?”
Vẻ mặt Nữ Oa khó hiểu: “Chẳng lẽ hắn tự ngược? Chắc hắn không có đam mê này chứ?”
Lý Nguyên liếc xéo Nữ Oa, trong đầu ngươi toàn cái gì thế? Sao Côn Bằng thích tự ngược được?
Ít xem tiểu thuyết đam mỹ lại đi.
Hắn giải thích: “Đây là một vị tu sĩ đến từ Mãng Hoang, đang dạy dỗ Côn Bằng.”
Tu sĩ Mãng Hoang?
Dạy dỗ Côn Bằng?
Đám người càng tò mò hơn.
Mà sau khi Đát Kỷ nghe thấy mấy chữ tu sĩ Mãng Hoang, đột nhiên trong lòng khẽ động, thầm nghĩ: Chắc không phải tên rác rưởi kia chứ?
Hắn đến từ Mãng Hoang, lại có thực lực này, chắc hơn phân nửa chính là hắn.
Nhưng tên cặn bã này tìm Côn Bằng làm gì?
“Chẳng lẽ Côn Bằng ở mãng hoang tu luyện ma công, khiêu khích kẻ thù của hắn đến báo thù?”
Hậu Thổ suy đoán.
Chuyện Côn Bằng tu luyện cắn nuốt ma công đã không còn là bí mật gì nữa, tất cả thánh nhân đều biết.
“Nhưng thật ra việc này có khả năng lắm.”
Thông Thiên giáo chủ cũng phụ họa.
Tiếp Dẫn đạo nhân đảo mắt: “Có thể tìm Côn Bằng báo thù, còn khiến hắn kêu la thảm thiết thế kia, chỉ sợ phải là một vị chí tôn nào đó tự mình đến mới được.”
Lão tử bắt được ý trọng điểm trong lời nói của Lý Nguyên: “Lý tiền bối nói hắn đánh Côn Bằng, không biết đánh Côn Bằng là có ý gì?”
Lý Nguyên cười như không cười liếc nhìn vài vị thánh nhân, nói: “Vì thu phục Côn Bằng, thay hắn cai trị hồng hoang.”
Tam Thanh cùng Tây Phương nhị thánh nghe vậy, lập tức nổi giận.
“Thế mà dám có ý nghĩ muốn cai trị hồng hoang, tên này cũng ngông cuồng quá rồi?”
Nguyên Thủy Thiên hừ một tiếng.
“Viêm Ma cùng Tiên Nghịch bọn họ hẳn là sẽ không biết tự lượng sức mình như vậy đâu.”
Tiếp Dẫn đạo nhân chần chừ nói.
“Muốn cai trị hồng hoang, còn phải xem chúng ta có cho phép hay không đã.”
Thông Thiên giáo chủ nói cực kì có khí phách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận