Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1420 - Ta thế mà lại uy hiếp cha của nữ hoàng bệ hạ!!

Thế mà lại nói hắn là con kiến hôi, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì sự tự đại đáng ghét ngày hôm nay!
Không có chờ bao lâu, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Sau hôn lễ chính là tiệc cưới.
Tô gia là phú thương nổi danh, không thiếu tiền, tiệc cưới đương nhiên bày đầy sơn trân hải vị, trân tu mỹ soạn.
Chỉ là vị của những món này đối với Lý Nguyên lại hơi thô, có vẻ không tinh xảo cho lắm.
Nhưng Lý Nguyên là người ăn được Michelin, cũng có thể tiếp thu món ven đường, vì vậy hắn cũng không có ghét bỏ mùi vị tiệc cưới thô ráp.
Chỉ là ăn không nhiều lắm, gắp mỗi vài ba đũa.
Sau khi tiệc cưới kết thúc thì có tân khách lục tục cáo từ.
Hai người Lý Nguyên và Tống lão đầu cũng cùng nhau cáo từ với Tô Mạc Già.
Tô Mạc Già mang theo tân lang tân nương tự mình đứng ở cửa đưa tiễn.
Ở cửa chính của Tô phủ, Lý Nguyên lại đụng phải Lý Tự Nhiên.
Lý Tự Nhiên lúc đầu cũng chuẩn bị rời đi, nhưng hắn thấy Lý Nguyên thì lập tức chủ động đi tới bên cạnh Lý Nguyên, chắp tay hỏi: "Đề nghị trước đó của ta, ngươi thấy được không?"
Lý Nguyên thản nhiên nói: "Không phải ta đã trả lời ngươi sao?"
Lý Tự Nhiên: "Nói như vậy, ngươi thật sự muốn đối nghịch với ta?"
Lý Nguyên khinh miệt nói: "Đối nghịch với ta, ngươi còn chưa xứng!"
Lý Tự Nhiên thấy Lý Nguyên khinh thị hắn như vậy, chỉ cảm giác mình bị làm nhục, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên, hai mắt tràn đầy vẻ giận dử.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lý Nguyên có vẻ phá lệ âm lãnh.
Tô Mạc Già chú ý tới tình huống của Lý Nguyên và Lý Tự Nhiên, trên mặt nhất thời tràn đầy lo lắng.
Hắn vội vã đi lên, hoà giải nói: "Hai vị đều là bạn của Tô mỗ, bạn của bạn cũng là bạn, mọi người hòa khí sanh tài, hòa khí sanh tài."
Lý Tự Nhiên cười lạnh nói: "Ta không xứng làm bạn hắn cơ."
Lý Nguyên gật đầu nói: "Ngươi ngược lại còn có chút tự mình biết mình."
Tô Mạc Già: "..."
Hắn bất đắc dĩ nhìn Lý Nguyên, ngươi nghe không ra Lý Tự Nhiên đây là đang nói mát sao?
Haizz, thanh niên chính là dễ dàng kích động!
Làm việc không để ý đến hậu quả!
Lý Tự Nhiên thấy Lý Nguyên liên tục khiêu khích hắn, cơn tức giận trong lòng càng tăng lên.
Hắn âm thầm thề trong lòng, hắn nhất định phải dạy dỗ cái tên cuồng vọng này, làm cho Lý Nguyên hiểu được ai là không thể chọc vào!
Mắt thấy mâu thuẫn sắp trở nên gay gắt, Tô Mạc Già nhanh chóng lôi kéo Lý Tự Nhiên, nhỏ giọng nói: "Lý đại nhân xin bớt giận, Lý Nguyên cũng không phải là cố ý, không phải ngươi thích hai viên trân châu hồng sao? Chốc nữa ta sẽ đưa trân châu hồng đến phủ, để Lý đại nhân giám định và thưởng thức."
"Cũng xin Lý đại nhân đừng chấp nhặt với Lý Nguyên."
Lý Tự Nhiên thấy Tô Mạc Già chuẩn bị đưa trân châu hồng cho hắn, trong lòng vui vẻ, vẻ giận dữ trên mặt nhất thời tiêu mất hai phần.
Hắn vội vàng xác nhận với Tô Mạc Già: "Ngươi nói thật không đấy."
Tô Mạc Già Trần thành khẩn nói: "Tự nhiên không dám lừa gạt Lý đại nhân."
Hắn chuẩn bị của đi thay người vì Lý Nguyên.
Dù sao hai viên trân châu hồng cũng là Lý Nguyên đưa.
Dùng nó để giúp Lý Nguyên hóa giải xung đột với Lý Tự Nhiên, hắn cũng coi như không làm Lý Nguyên thất vọng rồi.
Lý Tự Nhiên nghe vậy, không khỏi đắc ý nhìn Lý Nguyên.
"Tiểu tử, nếu không phải Tô lão cầu tình giúp ngươi, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi không sống nổi ở cái thành Trường An này nưa."
"Cha, nên trở về nấu cơm thôi."
Lý Nguyên đang chuẩn bị nói gì thì đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên ở cách đó không xa.
Chỉ thấy một tiểu cô nương chừng tám tuổi mặc một bộ váy công chúa màu xanh nước vô cùng đáng yêu, đang vẫy tay với Lý Nguyên.
Tiểu cô nương này, đương nhiên là Tiểu Tê Tử.
Nàng xử lý chuyện triều chính xong, bèn tới tìm Lý Nguyên.
Lý Tự Nhiên thấy Tiểu Tê Tử, vẻ mặt ngây ra như phỗng.
Sao tiểu cô nương này trông quen quen vậy?
Dung mạo của nàng thật sự rất giống nữ hoàng bệ hạ!
Lý Tự Nhiên thân làm quan lớn của phủ Nội Vụ, tự nhiên đã từng thấy tiểu tử mấy lần.
Chỉ là hình tượng của nữ hoàng bệ hạ mà hắn nhìn thấy là mặc kim phượng long bào, thần thái uy nghiêm túc mục, không nói không cười, dáng vẻ của nàng ép đến người xung quanh cũng không dám thở mạnh, so với tiểu cô nương gọi cha nấu cơm đáng yêu trước mắt, khí chất chênh lệch quá lớn.
Chẳng qua, tuy khí chất chênh lệch một trời một vực với nhau, nhưng bộ dáng này cũng quá giống đi?
Nhất định là giống nhau như cùng đúc ra từ một khuôn mẫu.
Lẽ nào, người này thật sự là nữ hoàng bệ hạ?
Thế nhưng cha của nữ hoàng, không phải Lý Nhị Thái thượng hoàng sao?
Sao lại gọi một nam tử trẻ tuổi là cha chứ?
Đột nhiên, Lý Tự Nhiên nhớ tới một truyền thuyết truyền lưu đã lâu ở phủ Nội Vụ.
Nói nữ hoàng bệ hạ có một cha nuôi.
Lúc đầu, Lý Tự Nhiên không có coi truyền thuyết đó là thật.
Nhưng giờ đây thấy một màn này, llại àm cho hắn không khỏi chần chờ.
Lẽ nào, truyền thuyết là thật?
Hoặc là, đối phương chỉ có bề ngoài giống nhau mà thôi?
Dù sao thế giới lớn như vậy, tìm được hai người có bề ngoài tương tự cũng không phải là không có khả năng, đúng không?
Trong lòng Lý Tự Nhiên loạn như ma.
Suy đoán các loại khả năng.
Tô Mạc Già thấy Tiểu Tê Tử, không khỏi nói với Lý Nguyên nói: "Ta bảo ngươi mang khuê nữ của mình theo, ngươi lại không nghe, bây giờ còn phải đi về nấu cơm nữa, vậy phiền phức chưa."
Lý Nguyên giải đối với Tô Mạc Già: "Chủ yếu là nàng chỉ ăn cơm ta làm."
Lúc nói chuyện, Lý Nguyên đã chạy tới bên cạnh Tiểu Tê Tử.
Thuần thục nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tê Tử.
Hắn phất tay với Tô Mạc Già, sau đó dắt Tiểu Tê Tử rời đi.
Lúc Tiểu Tê Tử xoay người thì nhìn Lý Tự Nhiên một cái thật sâu.
Ánh mắt thờ ơ, không chút tình cảm nào, tràn đầy uy nghiêm vô tận.
Giống như là chúng thần bao quát chúng sinh.
Lý Tự Nhiên chú ý tới ánh mắt của Tiểu Tê Tử, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, không chịu khống chế ngã ngồi ở trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận