Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 467 - Mau chém đầu ta, ta còn muốn làm màu!

Chỉ là vì hắn thấy Khương Tử Nha còn có thể bình tĩnh đứng ở trước mặt mình, cảm thấy Khương Tử Nha còn có trò mèo gì phía sau, cho nên lúc này mới nhẫn nhịn không phát tác.
Cơ Xương nhớ tới lời Khương Tử Nha nói, thản nhiên hỏi: “Ngươi nói khoai tây bị một cao nhân xóa đi khí sinh mệnh, không biết cao nhân này là ai, ở nơi nào, có thể mời hắn khôi phục khí sinh mệnh cho khoai tây hay không?”
“Ta thấy hoàn toàn không có cao nhân như vậy, tất cả đều là do Khương Tử Nha bịa ra để bản thân thoát tội.”
Tán Nghi Sinh tức giận nói.
Khương Tử Nha không để ý đến những lời chỉ trích của Tán Nghi Sinh, hắn không kiêu ngạo trả lời Cơ Xương: “Cao nhân này ở Triều Ca, tên là Lý Nguyên…”
“Cái gì?”
Nghe thấy cái tên Lý Nguyên, Cơ Xương lập tức khiếp sợ nhảy lên khỏi Vương tọa, hắn vừa mừng vừa sợ kêu lên: “Cao nhân mà ngươi nói lại là Lý tiên sinh?”
Trước kia Tán Nghi Sinh và Nam Cung Thích cùng Cơ Xương đã gặp Lý Nguyên, biết Lý Nguyên tài giỏi kinh thiên động địa, sau khi bọn họ nghe thấy Khương Tử Nha nói ra tên Lý Nguyên, không khỏi âm thầm lộ vẻ xúc động.
Không nghĩ tới, một tên lừa gạt lại biết Lý tiên sinh! Còn từ chỗ Lý tiên sinh lừa gạt được khoai tây.
Nếu như, khoai tây thật sự là đồ của Lý tiên sinh, ngược lại thật sự có thể sản xuất được hai ngàn cân!
Khương Tử Nha không nghĩ tới Cơ Xương nghe thấy tên Lý Nguyên có thể kích động như thế.
“Hầu gia cũng biết Lý tiền bối ư?”
Cơ Xương cảm khái gật đầu nói: “Lý tiên sinh tài giỏi kinh thiên động địa, năng lực trị quốc an bang, ta đã từng tham khảo với hắn con đường trị quốc, không ngừng bội phục hắn, vốn chuẩn bị mời hắn xuất sơn, thế nhưng ta và Lý tiên sinh không có duyên phận.”
Thấy Cơ Xương lại khen ngợi Lý Nguyên như vậy, trong lòng Khương Tử Nha lập tức ghen ghét không thôi.
Hắn không được Cơ Xương khen như thế.
“Đúng rồi, ban đầu Lý tiên sinh cũng dùng câu cá, thật sự câu được một con dị trùng từ trong hồ nước.”
Trong lòng Khương Tử Nha bừng tỉnh hiểu ra.
Khó trách ban đầu Cơ Xương thấy hắn dùng móc câu cá không có chút phản ứng, thì ra, đây đều là thứ Lý Nguyên chơi còn sót.
Nghĩ tới đây, Khương Tử Nha lại cảm thấy xấu hổ không dứt.
Mình ở trong mắt Cơ Xương, chỉ sợ là một thứ bắt chước Lý tiền bối, nhưng lại là đồ dởm chưa bắt chước được tinh túy!
Cơ Xương tiếp tục cảm khái nói: “Không nghĩ tới, khoai tây lại là đồ vật của Lý tiên sinh, xem ra, Khương Thừa tướng không nói láo, quả thật khoai tây có thể sản xuất một ngàn cân trên mẫu.”
Tán Nghi Sinh, Nam Cung Thích gật đầu theo nói: “Nếu như là đồ vật của Lý tiên sinh, quả thật có thể.”
Khương Tử Nha: “...”
Chỉ là tên của Lý Nguyên khiến nhóm người Cơ Xương và Tán Nghi Sinh bội phục và tin tưởng như vậy, Khương Tử Nha không biết nên nói cái gì cho phải.
Chênh lệch giữa người với người quá lớn! Chẳng qua, Lý Nguyên là cự phách tuyệt thế đến sư phụ cũng phải lấy lòng, có năng lực như này thì chẳng có gì lạ.
Hắn âm thầm cảm thán một câu, nói với Cơ Xương: “Lúc đầu ta nói, nếu như khoai tây không thể sản xuất một ngàn cân trên mẫu, sẵn sàng lấy đầu người ra bảo đảm, bây giờ vẫn chưa trồng được khoai tây, ta sẵn sàng thực hiện lời thề của ta. Xin Hầu gia sai người chặt đầu của ta.”
Nhưng Cơ Xương lại không thèm để ý khoát tay nói: “Không cần, nếu khoai tây xuất ra từ trang viên của Lý tiên sinh, nhất định có thể sản xuất một ngàn cân trên mẫu, nó không nảy mầm không thể trách ngươi, thế nên không cần phải chém đầu.”
Khương Tử Nha lại có chút nóng nảy.
Không cần chém đầu sao? Ta còn làm màu thế nào? Mau chém đầu ta đi! Ta còn muốn làm màu!

Phủ đệ Triều Ca.
Ngao Thuận chờ một lúc sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn đi, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Vẻ mặt hắn than thở nói với Lý Nguyên: “Lý công tử thật sự là kỳ nhân?”
Đối mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn cao cao tại thượng, Lý Nguyên có thể làm ra vẻ kiêu ngạo hơn Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nhưng đối mặt tiểu tu sĩ như Ngao Thuận, Lý Nguyên có thể chung sống khiêm tốn, im lặng nói chuyện với nhau, không vì tu vi Ngao Thuận thấp mà xem thường hắn.
Nhân vật như thế khiến Ngao Thuận bội phục không thôi.
Lý Nguyên cũng cảm thấy Ngao Thuận là một miểu nhân, biết thân phận của hắn bất phàm, nhưng còn có thể ung dung chậm rãi nói chuyện với Lý Nguyên, hơn nữa không thế nào che dấu suy nghĩ chân thực trong lòng bản thân.
Nói chuyện với người như thế, Lý Nguyên cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Hắn chào hỏi Ngao Thuận: “Ngươi muốn ăn đồ nướng trên bàn thì có thể tự lấy.”
Ngao Thuận cười nói: “Ha ha, chờ lời này của Lý công tử.”
Thật ra ta nghe thấy ý này, đã sớm nuốt nước miếng rồi.
Vừa nói, hắn vội vàng nếm một xiên sườn cay, không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Ừ, ngon, đây là thức ăn gì? Thật sự là quá thơm, ta sống nhiều năm như vậy, lại chưa từng ăn thức ăn có mùi vị ngon như thế.”
Lý Nguyên giới thiệu nói: “Đây là nguyệt nha cốt, dùng đồ gia vị đặc biệt để ướp tẩm, sau khi nướng, chính là mùi vị này.”
Ngao Thuận nghe được gật đầu lia lịa: “Không nghĩ tới thức ăn lại có thể nghiên cứu như thế, trước kia ta đã ăn không ít món ăn quý và lạ ở Long cung, nhưng so với món nướng này, những món ăn cao lương mỹ vị quả thực mờ nhạt hẳn.”
Lý Nguyên nói: “Mùi vị nguyên chất cũng là một loại thức ăn ngon, chẳng qua là ngươi ăn nhiều lần, chưa bao giờ đổi khẩu vị khác, cho nên cảm thấy nhạt nhẽo.”
“...”
Ngao Thốn Tâm ngồi ở một bên, im lặng nghe phụ vương và Lý Nguyên trò chuyện về các loại thức ăn.
Nàng đột nhiên rất bội phục phụ vương, lại có thể hàn huyên với Lý Nguyên.
Nếu như ta có thể giống phụ vương, nói chuyện phiếm với Lý Nguyên như vậy thì tốt.
Hơn nữa, Ngao Thốn Tâm còn phát hiện, thật ra ở bên cạnh Lý Nguyên không khó chịu, hắn không bởi vì tu vi của người khác thấp mà xem thường đối phương.
Ngao Thuận cứ tán gẫu với Lý Nguyên như vậy suốt hai canh giờ, lúc này mới đứng dậy cáo từ.
Rời khỏi phủ đệ, trên đường trở về Tây Hải.
Ngao Thuận vẫn cảm khái không thôi.
“Không nghĩ tới, không nghĩ tới, cõi đời này lại còn có kỳ nhân như thế, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt.”
Ngao Thốn Tâm gật đầu tán đồng.
Ngao Thuận lại nói: “Lúc trước vi phụ có suy nghĩ muốn gả ngươi cho Lý công tử, quả thật làm càn rồi, Long nhi căn bản không xứng với Lý công tử.”
Ngao Thốn Tâm: “...”
Huhuhu mặc dù là sự thật, nhưng đừng nói được không…
Khoái Hoạt Lâm.
Một căn phòng riêng bên trong quán trà.
Ba người Lý Nguyên và Hoàng Phi Hổ, Đặng Cửu Công gặp nhau uống trà.
Chỉ có điều, không khí bên trong gian phòng, lộ vẻ vô cùng trầm trọng.
Sắc mặt hai người Hoàng Phi Hổ và Đặng Cửu Công vừa bi phẫn, vừa bất đắc dĩ, vẻ mặt còn mang theo vẻ mê man vô tận.
Từ sau khi hai người vào nhà, không ngừng than thở.
Mặc dù đang ở phòng trà, nhưng hai người lại không uống trà, mà là đang không ngừng uống rượu.
Lý Nguyên chậm rãi thưởng trà, hắn biết tại sao hai người Hoàng Phi Hổ và Đặng Cửu Công lại ủ rũ như thế, bởi vì Tỷ Can chết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận