Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1216 - Yến Xích Hà

Cuối cùng, lại kẹp Lý Nguyên và Ninh Thái Thần ở chính giữa, cầm kiếm giằng co.
Ninh Thái Thần bị hai bảo kiếm chĩa vào, đạo nhân nhìn với râu tóc tán loạn, sắc mặt như quả táo đen.
Nam tử kim giáp lông mày dựng ngược, sắc mặt lạnh lùng, trong không có vẻ gì là lương thiện, Ninh Thái Thần nhất thời bị dọa cho kinh hồn bạt vía, lúng ta lúng túng.
Hắn trong vô thức muốn kéo ống tay áo của Lý Nguyên, Lý Nguyên phát hiện ra ý định của Ninh Thái Thần, ngay lập tức rút tay tránh khỏi.
Nếu là một nữ nhân, cho dù có xấu một chút, Lý Nguyên cũng sẽ nhịn được.
Nhưng đây lại là một nam nhân, vẫn là không nên lôi lôi kéo kéo.
Ninh Thái Thần không kéo được ống tay áo của Lý Nguyên, không khỏi ngây người trong chốc lát.
Đến lúc này hắn mới phát hiện, ngay cả khi bị hai bảo kiếm chĩa vào, Lý Nguyên từ đầu đến cuối vẫn bình thản ung dung, trầm tĩnh ổn định.
Hắn không sợ ư?
Ninh Thái Thần nói thầm trong lòng.
Nhìn thấy Lý Nguyên trấn định như vậy, hắn đột nhiên cũng không còn hoảng loạn nữa.
Hắn bất chợt nói với đạo nhân và nam tử kim giáp: “Hai vị, mọi người có gì từ từ nói, không cần đánh đánh giết giết như vậy.”
Có điều, đạo nhân và nam tử kim giáp đều không để ý đến Ninh Thái Thần.
Ánh mắt của cả hai đều nhìn về phía Lý Nguyên đánh giá một lúc, một công tử nổi bật bất phàm, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ngay cả thiên chi kiêu tử của những thế gia đại phái so với người này, cũng có thể dễ dàng bị lu mờ, cũng như mây bùn.
Đáng tiếc, người này bề ngoài ôn nhu tao nhã, tướng mạo uy nghiêm, có điều không có chút tu vi nào.
Một trăm năm sau, rốt cuộc cũng chỉ là một hộp sợ mỹ nhân mà thôi.
Đạo nhân âm thầm thở dài, lập tức trêu chọc nam tử kim giáp: “Hạ Hầu huynh, ngươi bám lấy ta đã bảy mươi năm, cũng đã thua bảy mươi lần, ngươi thật sự thừa kiên nhẫn nha, ta trốn tới nơi nào, ngươi lại đuổi tới nơi đấy!”
Nam tử tên Hạ Hầu lạnh lùng đáp: “Yến Xích Hà, đừng nói bảy mươi năm, cho dù là bảy trăm năm, ta cũng muốn đánh bại ngươi, đến rèn luyện kiếm đạo của ta.”
Yến Xích Hà cười lạnh nói: “Đáng tiếc, ngươi tính cách nóng nảy, sắc sảo quá mức, cho nên xuất chiêu không chắc chắn, xuất kiếm nhanh nhưng không chuẩn, muốn bức phá luyện hư hợp đạo sống đến bảy trăm năm, thật là chuyện viển vông.”
Hạ Hầu thấy Yến Xích Hà cố ý hạ thấp hắn, lập tức tức giận hét lên: “Yến Xích Hà, đừng có cho rằng ngươi vừa rồi thắng ta nữa chiêu, là đã có thể khoa tay múa chân với ta, kiếm đạo của ta, một đạo sĩ thối như ngươi há có thể hiểu được!”
Lý Nguyên nhìn thấy hai tu sĩ nhỏ luyện thần hoàn hư, tranh luận xem ai mạnh hơn, không kìm nổi có chút buồn cười.
Giống như đang xem hai đứa nhỏ ba tuổi tranh luận xem ai bản lĩnh hơn.
Có chút ngây thơ!
Hắn đợi một lúc, nhìn hai người kia nói xong rồi, mới mở miệng nói: “À ừm, xin cắt ngang một chút, bọn ta muốn đi vào, xin tránh qua một bên, đợi bọn ta đi rồi, các ngươi lại tiếp tục tranh luận phân cao thấp nhé.”
Hắn nhìn Ninh Thái Thần đang ngây người chết lặng nói: “Ninh huynh, đi thôi.”
Ninh Thái Thần nhìn Yến Xích Hà, rồi lại nhìn sang Hạ Hầu.
Chỉ nhìn thấy biểu cảm của hai người cũng có chút không nói nên lời.
Dường như đang nói, có phải gan của người này cũng lớn quá rồi không?
Lý Nguyên không hề để ý đến phản ứng của mọi người, dửng dưng đi về phía chùa Lan Nhược.
Lúc đi ngang qua Yến Xích Hà, Yến Xích Hà cuối cùng cũng có phản ứng lại, hắn lập tức đưa tay ra ngăn Lý Nguyên lại nói: “Ngươi đến nơi này để làm gì?”
“Bọn ta đến để tá túc.”
Không đợi Lý Nguyên trả lời, Ninh Thái Thần đã nhỏ giọng đáp trả.
“Chạy tới nơi núi đồi hoang vắng này để tìm chổ tá túc sao? Các ngươi lại có thể nghĩ ra được, vẫn là từ nơi nào đến thì trở về nơi đó đi, nếu không cẩn thận cái mạng nhỏ cũng không còn.”
“Ngươi muốn giết bọn ta sao?”
Ninh Thái Thần chột dạ nói.
Yến Xích Hà: “…”
Hắn cũng liếc nhìn Ninh Thái Thần: “Giết ngươi, ngươi vẫn chưa có cái vinh hạnh ấy.”
Ninh Thái Thần: “…”
Đa tạ ta có thể không có cái vinh hạnh ấy!
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lý Nguyên đã đi về phía chùa Lan Nhược rồi.
Yến Xích Hà thấy vậy, chỉ cảm thấy có chút ấm ức.
Lời vừa nói lúc nãy thật là vô nghĩa.
Yến Xích Hà nhịn những lời đâm thọc ở trong lòng, hét lớn với Lý Nguyên: “Ngươi vì sao không nghe lời của ta nói, nơi đó không hoan nghênh người ngoài.”
Lý Nguyên: “Vậy ngươi đừng xem ta là người người là được rồi.”
Yến Xích Hà: “…”
Hạ Hầu bị quấy nhiễu như vậy, cũng không còn tâm trạng tiếp tục chiến đấu với Yến Xích Hà nữa.
“Yến Xích Hà, sau này lại tìm ngươi thách đấu, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.”
Nói rồi, chỉ thấy thân hình hắn chớp một cái, đã phi thân rời khỏi nơi này.
Ninh Thái Thần nhìn thấy Hạ Hầu đi rồi, khẩn trương ở trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.
Hắn nói với Yến Xích Hà: “Đạo trưởng châm chước một chút, để cho ta và Lý công tử tá túc ở đây vài hôm đi.”
Yến Xích Hà hỏi Ninh Thái Thần: “Ngươi muốn tá túc, vậy phải xem gan của ngươi có to hay không?”
Ninh Thái Thần bốc phét nói: “To.”
“Ngươi xem bên này.”
Yến Xích Hà chỉ vào khu rừng rậm xa xa.
Ninh Thái Thần nhìn theo hướng mà ngón tay chỉ tới.
Phía trước rất tối, hắn căn bản nhìn không rõ.
“Gào.”
Ngay tại lúc đó, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm to truyền tới bên tai, ngay lập tức bị dọa sợ đến mức ngồi xổm xuống ôm đầu, nắm chặt lấy ống quần của Yến Xích Hà không buông.
Nhưng rất nhanh hắn đã thoát khỏi sự khủng hoảng và phản ứng lại, hắn theo bản năng nhìn về phía Lý Nguyên, biểu cảm ngay lập tức đứng hình.
Chỉ thấy Lý Nguyên chẳng màng thế sự từ đầu đến cuối vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không giống Ninh Thái Thần bị dọa cho sợ.
Thật kì lạ, người này rõ ràng không chỉ có dáng vẻ bên ngoài!
“Nơi này âm khí trùng trùng, yêu ma quỷ quái tụ tập, thích ăn những người đi đường tá túc lại, ngươi lẽ nào không sợ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận