Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 243 - Hằng Nga sắp sụp đổ!

Mặc dù lần này tu vi Hằng Nga không gia tăng nhưng nàng khẳng định, nước trà không giống loại bình thường, trân quý hơn trà hoa quế của Quảng Hàn cung vô số lần.
“Có thể khiến tâm trạng yên lặng, tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.” Hằng Nga thì thào tự nói, chân mày nhăn sâu: “Trà ngộ đạo trong truyền thuyết, cũng cực kỳ phù hợp với đặc điểm này, nhưng trà ngộ đạo là Hỗn độn linh căn, làm sao nơi này có thể có? Hơn nữa, người nào bỏ để bao lớn trà ngộ đạo như vậy ở đây?”
Hằng Nga chỉ cảm thấy nghi ngờ trong lòng càng ngày càng nhiều.
Trong đầu nàng không khỏi lại hiện ra bóng dáng tao nhã như ngọc kia.
Tất cả có liên quan với hắn? Nhưng tu vi hắn chỉ là Địa Tiên kỳ, tại sao có thể có linh trà trân quý như thế? Nàng vừa đánh giá một chút tình hình bên trong gian phòng.
Gian phòng sạch sẽ gọn gàng, không nhiễm một hạt bụi.
Ngoài bàn và ghế nàng ngồi, còn có gia cụ là một cái giường gỗ và hai tủ đầu giường.
Trên tủ đầu giường, đặt hai bình hoa sứ trắng, bên trong một bình hoa cắm hoa thủy tiên, bên trong bình hoa còn lại cắm hoa bách hợp.
Hai loại hoa đều nở vô cùng diễm lệ, mùi hoa nhàn nhạt tràn ngập ở trong phòng này, Hằng Nga cảm giác mình giống như là người ở thế giới biển hoa, vô cùng hưởng thụ.
Người này thấy một chi sĩ phong nhã.
Nhìn thủy tiên và bách hợp, trong lòng Hằng Nga yên lặng nghĩ đến.
Chỉ là hắn không tu luyện sao? Lại còn chuẩn bị gối đệm chăn, hơn nữa còn là vẻ thường xuyên có người ngủ.
Nhìn một hồi không nhìn ra nguyên cớ gì, hơn nữa nghĩ đến mình đã ở bên trong phòng lâu rồi, nếu không đi ra ngoài chỉ sợ sẽ càng lúng túng, Hằng Nga chỉ đành đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Phù! Mất mặt thì mất mặt chứ sao! Nàng thêm dũng khí, đi tới trước mặt Lý Nguyên.
Trước dùng khóe mắt nhìn thoáng qua Lý Nguyên.
Chỉ thấy Lý Nguyên đang xem sách, mà Bạch Ngọc gặm cà rốt ở bên cạnh.
Trên mặt Lý Nguyên không có vẻ cười nhạo, vẫn luôn lạnh nhạt thong dong, lúc này Hằng Nga mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Người này cũng là quân tử.
Hằng Nga đột nhiên chú ý tới, Bạch Ngọc gặm cà rốt, nhưng linh quang bốn phía, linh khí tinh thuần đậm đặc, còn thần vận gấp trăm lần Tiên chi ngọc thảo bên trong Nguyệt cung.
Tại sao hành có thể có linh tính như thế? Trong đầu Hằng Nga hiện lên một chút nghi ngờ.
Hơn nữa, lại lấy linh căn trân quý như thế cho Bạch Ngọc, cũng quá xa xỉ! Hằng Nga chỉ cảm thấy trong trang viên, khắp nơi lộ ra thần bí, khiến nàng tò mò không thôi.
Nàng nhịn xuống nghi ngờ trong lòng, còn có ngượng ngùng, chân thành hành lễ về phía Lý Nguyên: “Đa tạ y phục của công tử!”
Lý Nguyên để cuốn tiểu thuyết xuống, nhìn Hằng Nga bình tĩnh trả lời một câu: “Không cần đa lễ.”
“Vậy…”
Vẻ mặt Hằng Nga xin lỗi nhìn Lý Nguyên: “Mới vừa rồi ta uống nước trà trong phòng của ngươi, ta không nghĩ trà trân quý như thế, thật sự xin lỗi!”
Lý Nguyên không thèm để ý nói: “Một chén nước trà mà thôi, không cần quá câu nệ.”
Hằng Nga tò mò hỏi: “Không biết nước trà bào chế từ lá trà nào, vì sao có thể khiến người chìm vào lĩnh ngộ?”
Lý Nguyên: “Người khác gọi nó là trà ngộ đạo.”
Ầm! Hằng Nga nghe thấy cái tên, chỉ cảm thấy tâm trạng chấn động, lộ vẻ đặc biệt không thể tin nổi.
Nàng không nghĩ ra, trà bản thân uống lại thật sự là trà ngộ đạo trong truyền thuyết.
Rốt cuộc hắn là người nào? Tại sao lại có lá trà Hỗn độn linh căn trân quý như vậy? Chẳng lẽ là đệ tử hoặc hậu bối của đại năng?
Trong lòng Hằng Nga sinh ra vô số nghi ngờ, chỉ cảm thấy càng ngày càng không đoán được Lý Nguyên.
Bởi vì trong lòng rất tò mò với Lý Nguyên, Hằng Nga không còn gấp gáp rời đi, mà là hỏi Lý Nguyên: “Tiểu nữ Hằng Nga, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh công tử!”
“Lý Nguyên.”
Hằng Nga thầm đọc lại cái tên Lý Nguyên, phát hiện hồng hoang không có đại năng tuyệt thế tương ứng với cái tên này…
Nàng đè nén nghi ngờ, liếc nhìn Bạch Ngọc ăn củ cà rốt, rồi hỏi Lý Nguyên: “Gốc cà rốt đã tiến hóa tới Hậu thiên linh căn cực phẩm, là ngươi cho Bạch Ngọc à, cũng quá lãng phí đi.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Chỉ cần nàng thích ăn là tốt rồi.”
Giọng điệu không thèm quan tâm như vậy, đặc biệt là nói ra từ trong miệng một tu sĩ Địa Tiên kỳ, Hằng Nga lập tức không biết nên nói cái gì cho phải.
Chẳng qua, nàng nghĩ đến trà ngộ đạo trong phòng.
Lại cảm thấy Lý Nguyên quả thật không quan tâm lo lắng.
Hằng Nga nhớ tới lúc trước Lý Nguyên nói hắn có thuật thôi toán, còn trực tiếp suy ra lai lịch của nàng, trong lòng nàng không khỏi khẽ động, lập tức hỏi Lý Nguyên một vấn đề nàng hoang mang thật lâu: “Nếu Lý công tử am hiểu thuật thôi diễn, không biết có thể giúp ta tính một chút vận mệnh tương lai như thế nào không?”
Lý Nguyên liếc nhìn Hằng Nga, dòng sông vận mệnh của đối phương ở trong mắt của hắn chỉ nhìn một cái là không sót gì.
“Nhất tập tố y đoạn hồng trần. Thanh đăng lãnh nguyệt bán dư sinh, ngưỡng nhân tị tức câu tàn suyễn, tự oán tự lân vô số xuân.
Nếu không có gì bất ngờ, đây chính là vận mệnh tương lai của ngươi.”
Hằng Nga nghe câu thơ đẹp đẽ của Lý Nguyên, ánh mắt không khỏi ngây dại.
Không nghĩ tới, người trước kia chẳng bao giờ gặp mặt, nhưng hiểu ta như vậy.
Hai câu thơ hắn sáng tác, cũng nhắm thẳng vào trong lòng của ta.
Nhất tập tố y đoạn hồng trần, thanh đăng lãnh nguyệt bán dư sinh.
Câu thơ này vẽ nửa đời trước của Hằng Nga, nàng nghĩ, đây cũng là vẽ nên nửa đời sau của nàng.
Thử nghĩ là biết trong đó đau khổ và cô độc cỡ nào.
Nàng dường như đã nhìn thấy bóng hình vẫn luôn cô độc trong trăng lạnh.
Còn có sống nhờ vào người khác.
Nói như vậy, cuối cùng mình vẫn thần phục sự thống trị của Thiên Đình.
Cũng đúng, mình chỉ là một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ nho nhỏ, làm sao chống cự được quyền uy của Thiên Đình.
“Haizz!”
Nghĩ tới đây, Hằng Nga không khỏi thở dài thật sâu.
Tràn đầy phiền muộn vô tận.
Vẻ u buồn trong mắt cũng càng dày đặc.
“Không biết ta có thể thay đổi vận mệnh của mình không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận