Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 627 - Đát Kỷ cũng làm sư phụ rồi!

Đệ tử trông tuổi còn lớn hơn nàng là đệ tử Đát Kỷ đã nhận hơn một ngàn năm trước.
Tên là Tạ Độc Địch, bản thể là một con bò cạp độc thành tinh.
Lúc trước, Tạ Độc Địch vẫn chưa hóa hình, nghe nói Như Lai truyền đạo ở Tây Phương, tất cả sinh linh đều có thể đến nghe pháp.
Bởi vậy nàng cũng vui vẻ chạy đến Linh sơn nghe đạo học pháp.
Học được mấy trăm năm, nàng thành công hóa hình ở Linh sơn, hơn nữa còn học được một bộ thần thông.
Lại không ngờ, có một ngày, lúc nàng nghe lại đạo, Như Lai đột nhiên đẩy nàng một cái, nói nàng không có duyên với Phật, không xứng nghe hắn thuyết pháp ở Linh sơn.
Hai lần.
Tạ Độc Địch tức giận không thôi, dùng thần thông độc môn của nàng,
Chỉ là, nàng chơi xỏ Như Lai, Như Lai đương nhiên sẽ không bỏ qua, trực tiếp dùng Nhân Diệt Phật Chưởng vỗ nàng một cái, lúc này đánh nàng trở về nguyên hình, thân bị trọng thương không biết nguyên nhân gì, nhưng Như Lai lại không giết nàng, để nàng chạy ra khỏi Linh sơn, đúng lúc gặp được Đát Kỷ ra ngoài tìm ca ca.
Đát Kỷ thấy bọ cạp đáng thương, lập tức dùng linh quả chữa khỏi thương thế cho bọ cạp.
Bọ cạp này cũng là người lanh lợi, nàng thấy tu vi Đát Kỷ sâu không lường được, còn tiện tay xuất ra các loại linh quả chí bảo, vì thế đã mặt dày đi theo bên cạnh Đát Kỷ, muốn bái Đát Kỷ làm thầy.
Đát Kỷ thấy có người muốn mình làm thầy, khiến nàng vui đến mức hỏng người, không nghĩ nhiều đã đồng ý.
Tạ Độc Địch nghe thấy cái tên Như Lai, lập tức cắn răng không thôi.
“Con chuột Đa Bảo này, ta sẽ không bỏ qua cho hắn, sẽ có một ngày trả lại mối thù một chưởng cho hắn!”
Đát Kỷ: “Cho nên ngươi càng phải nghiêm túc tu luyện. Nếu không với thực lực hiện tại của ngươi, muốn đối phó với Đa Bảo, mãi mãi không có khả năng.”
Tạ Độc Địch nghiêm túc gật đầu: “Ta nhất định sẽ nghiêm túc tu luyện. Đúng rồi, lần này sư phụ tới tìm ta không phải là đặc biệt đến chỉ điểm công pháp cho ta đúng không? Còn nữa, đã tìm thấy ca ca của sư phụ chưa?”
Đát Kỷ: “Không biết ca ca thối của ta trốn ở nơi nào rồi, vẫn chưa tìm được. Lần trước ngươi nói với ta nơi này có một con sông Tử Mẫu, ta cảm thấy tò mò cho nên lại đây xem đôi chút…”
Sau một hồi ăn nhanh, Lý Tú Ninh quét sạch cơm cùng với tất cả thức ăn, sau đó lộ vẻ mặt mỹ mãn, nằm trên ghế, nhớ lại món ăn tuyệt thế vừa rồi.
Nàng cảm thấy cuộc sống này thật sự là quá hưởng thụ, thoải mái đến mức không muốn động đậy.
“Đồ ăn ngươi nấu thật sự là quá ngon.”
“Hây, chỉ là hiện tại ta hơi hối hận đã ăn những món này, nếu sau này không ăn được nữa thì làm sao đây?”
“Hay là sau này mỗi ngày ta đến chỗ ngươi ăn cơm được không?”
Lý Nguyên không để ý tới lời nói của Lý Tú Ninh, hắn nhắc nhở: “Đừng nằm nữa, mau đứng lên rửa chén, đây là chuyện của ngươi.”
Lý Tú Ninh nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt: “Hả, lại phải rửa chén sao?”
“Ngươi nói xem?”
Lý Nguyên lườm mắt, lập tức đứng dậy đi pha trà.
Muốn ăn chùa không làm gì, tất nhiên là không thể nào…
Lý Tú Ninh bất đắc dĩ, không tình nguyện đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị đi rửa chén.
“Hu hu hu, đáng thương cho bàn tay ngọc thon dài của ta!”
Lý Tú Ninh ra vẻ khóc lóc.
Mà Lý Nguyên lại thờ ơ, thản nhiên tự đắc thưởng thức trà thơm.
Thấy dáng vẻ lão đại gia của Lý Nguyên, Lý Tú Ninh vừa thu dọn bát đũa, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ.
Nếu bọn ta thực sự kết hôn, chắc chắn sẽ có cuộc sống này? Nghe cũng ấm áp đấy!
Hì hì!
Đợi rửa chén xong, sắc trời cũng gần như tối om, Lý Tú Ninh lại không muốn đi.
Chăn đệm ở đây thật sự quá mềm mại, quá ấm áp.
Nàng đang muốn mở miệng nói Lý Nguyên tối nay sẽ ở lại nơi này.
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy Lý Nguyên đột nhiên mở miệng nói: “Đúng rồi, sau khi ngươi đi, giúp ta mang cho Lý Nhị một câu.”
Lý Tú Ninh thầm nghĩ: Ta muốn đi lúc nào chứ? Ta không đi đó có hiểu không?
Chỉ là nàng tò mò câu nói Lý Nguyên muốn nhờ, không khỏi mở miệng hỏi: “Ngươi bảo ta mang cho hắn lời gì?”
Lý Nguyên thưởng thức trà thơm, bình tĩnh mở miệng nói: “Hôm nay Lý Nhị đi quá nhanh, vốn có một chuyện muốn nhắc nhở hắn nhưng chưa kịp nói. Đột Quyết đợi không được mấy ngày, sẽ suất lĩnh đại quân tiến công Trường An.”
Thịch!
Lý Tú Ninh lảo đảo một cái, trực tiếp ngã xuống đất.
Rõ ràng bị tin tức này làm khiếp sợ không nhẹ.
Nàng không ngờ Lý Nguyên lại nói ra tin tức động trời này.
Lý Tú Ninh bất chấp chật vật, vội vàng đứng dậy từ trên mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: “Cái gì, Đột Quyết muốn tiến công Trường An, thật hay giả vậy?”
Lý Nguyên: “Muốn tin thì tin, không muốn tin thì thôi.”
“Bây giờ ta sẽ đi nói cho Lý Nhị!”
Lý Tú Ninh không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng chạy về phía Hoàng cung.
Đột Quyết tiến công Trường An, đây chính là chuyện lớn, một chút cũng không dám trì hoãn, hây, đáng tiếc.
Chăn ấm của ta!
Giờ phút này Lý Nhị đang ở hậu cung, ngồi trên giường đàm luận chuyện của Lý Tú Ninh và Lý Nguyên với Trưởng Tôn hoàng hậu.
Trưởng Tôn hoàng hậu dịu dàng duyên thục, tú ngoại tuệ trung.
Nàng nghe Lý Nhị nói Bình Dương công chúa có đối tượng thân mật, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Không biết là nam tử nào lại khiến Bình Dương công chúa có thể để mắt tới?”
Nàng biết Bình Dương rất kén chọn, nếu không cũng sẽ không độc thân khi đã lớn như vậy.
Lý Nhị nghe vậy, không khỏi tán thưởng nói: “Lý tiên trưởng là một kỳ nhân tuyệt thế thật sự, có đại thần thông, chẳng những hiểu được chuyện kinh thế trị quốc, hơn nữa còn có thể suy đoán quá khứ tương lai, dư thừa so với Bình Dương công chúa.”
Biểu cảm của Trưởng Tôn Vô Cấu càng thêm kinh ngạc: “Cái gì, người này còn là một tu sĩ phương ngoại sao? Hơn nữa, người có thể được bệ hạ khen ngợi như vậy cũng không thấy nhiều.”
Lý Nhị: “Lý tiên trưởng tính tình lạnh nhạt, cũng được xem là tu sĩ phương ngoại. Chỉ là hắn quả thật có tài trời cao. Ngươi có biết, một tháng trước hắn đã đoán ra chuyện trẫm muốn đến Huyền Vũ môn đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận