Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2205 - Ta sắp không chịu được nữa

Lý Thanh Chiếu bị dị tượng dọa sợ, dân chúng thành Trường An đương nhiên cũng chú ý tới kim quang trên đời, từ đó xôn xao nghị luận.
“Tại sao kim quang lại bao trùm bầu trời?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Kim quang này tràn đầy chính khí, chí đức chí thánh, thần uy huy hoàng, khi kim quang chiếu xuống, ta cảm thấy toàn thân thư thái, như thể được ăn thuốc bổ, không giống thứ do yêu ma mang đến.”
“Không phải dị bảo xuất thế chứ?”
Trong khi Lý Nguyên và Lý Thanh Chiếu nói chuyện, kim quang trên trời càng lúc càng thịnh.
Người thường gần như không tài nào nhìn thẳng lên bầu trời.
Cùng lúc đó, một luồng khí thế hạo thiên khiến chúng sinh tam giới phải thần phục đột ngột bao trùm thiên địa Càn Khôn, uy áp dội xuống chúng sinh tam giới.
Nhất thời, động vật dã thú ở hồng hoang không chịu nổi luồng uy áp này, nhao nhao quỳ xuống hành lễ.
Ngay cả những tu sĩ và yêu thú Địa Tiên kỳ, Thiên Tiên kỳ cũng không thể không cúi đầu, sợ hãi khí tức khủng bố kia.
Lý Thanh Chiếu đã là Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn.
Sau khi cảm nhận được khí tức chí đức chí thánh đó, nàng cảm thấy sống lưng lạnh toát, tay chân bủn rủn, chỉ muốn quỳ sụp xuống mà thần phục.
May mà cuối cùng nàng cũng đã vượt qua khát khao này.
Chưa quỳ xuống thật.
Lý Thanh Chiếu nhìn bầu trời, hãi hùng nói: “Khí tức kia đến từ đâu? Quá kinh khủng, ta không nhịn nổi, muốn quỳ xuống hành lễ bái.”
Đang nói, Lý Thanh Chiếu bỗng chú ý đến Lý Nguyên.
Chỉ thấy Lý Nguyên vẫn đứng chắp tay, vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc lãnh đạm.
Như thể không bị ảnh hưởng bởi luồng khí tức kinh động thiên địa nọ…
Thấy thế, Lý Thanh Chiếu không khỏi kinh ngạc, hỏi Lý Nguyên: “Chẳng lẽ Lý huynh không bị ảnh hưởng bởi uy áp kia?”
Lý Nguyên: “A, cũng tàm tạm.”
Dĩ nhiên hắn sẽ không bị ảnh hưởng.
Phải nói, toàn bộ Hồng Mông tinh hải còn chưa thể ảnh hưởng đến uy áp của hắn, chứ đừng nói đến hạo thiên chi khí mà Huyền Đô Đại pháp sư mới lĩnh ngộ.
Với Lý Nguyên, đó chỉ là mưa bụi mà thôi.
Nhìn bộ dáng bình thản của Lý Nguyên, Lý Thanh Chiếu hoàn toàn cạn lời.
Đây thực sự là Địa Tiên kỳ sao?
So với Lý công tử, tại sao ta lại có cảm giác hắn là đại năng Thái Ất Kim Tiên kỳ, còn ta mới là tiểu tu sĩ Địa Tiên sơ kỳ.
Xem ra Lý công tử không đơn thuần chỉ là Địa Tiên sơ kỳ, trên người hắn chắc hẳn vẫn ẩn giấu bí mật nào đó.
Chẳng biết đằng sau Lý công tử rốt cuộc cất giấu bí mật gì?
Lý Thanh Chiếu nhủ thầm.
Ly Hận Thiên.
Bát Cảnh cung.
Lão Tử và một nam tử trẻ tuổi vốn đang ngồi đánh cờ.
Bỗng nhiên, hai người cảm nhận được điều gì đó, lao nhao nhìn về viện của Huyền Đô Đại pháp sư.
Lão Tử vui mừng ra mặt, đứng bật dậy: “Huyền Đô sắp đột phá!”
Lâm Mặc khẽ mỉm cười: “Cuối cùng đại sư huynh cũng sắp thành thánh rồi!”
Trong buồng luyện công.
Huyền Đô Đại pháp sư vẫn đang không ngừng đánh ra những pháp quyết tinh diệu vô song vào hư không.
Mà Thần Vân trong hư không cũng xoay tròn càng lúc càng nhanh, kim quang càng lúc càng chói lọi, uy áp càng lúc càng mạnh.
Cuối cùng, sau một thời gian ngắn, Thần Vân giữa hư không đột ngột hoá thành một chữ “Nho” màu vàng.
Rõ ràng chỉ là một chữ.
Nhưng chữ “Nho” này dường như bao quát Vạn Tượng, mỗi một nét viết đều ẩn chứa pháp tắc đạo vận vô cùng vô tận.
Cảm giác như chữ “Nho” đó được hoá thân từ đạo vận.
Cùng lúc chữ “Nho” thành hình, bầu trời hồng hoang vạn giới cũng hiện ra chữ “Nho”
Chúng sinh vạn tộc đều nhìn thấy Thần Vân khổng lồ vô song này.
Cõi lòng họ chấn động, hoàn toàn không biết dùng lời nào để hình dung.
Pháp tắc đạo vận trực tiếp chạm tới linh hồn, khiến người ta như si như say, như điên như cuồng.
Khi phát hiện chữ “Nho” trên trời, ngay cả Lý Thanh Chiếu cũng trở nên ngây dại.
Nàng cảm thấy trong chữ “Nho” kia cô đọng muôn vàn đạo pháp, mọi loại pháp tắc, sức mạnh vô hạn.
Giờ khắc này, vô số sinh linh trong tam giới hồng hoang ngộ ra muôn vàn đạo pháp từ chữ “Nho” kia.
Trong số đó, đám Đổng Trọng Thư, Vương Dương Minh, Chu Hi, Mạnh Tử là người hiểu sâu nhất. thu hoạch nhiều nhất.
Quá phấn khích, cả bọn hoa tay múa chân, vò đầu bứt tóc.
Lúc này.
Huyền Đô Đại pháp sư cũng ngừng bấm động pháp quyết.
Chỉ thấy thân thể hắn được bao phủ bởi một tầng khí tức hạo thiên chi khí chi tinh chí thuần, chi đức chí thánh từ bầu trời xâm nhập vào cơ thể hắn, trút xuống, đan xen với pháp lực của hắn, âm dương điên đảo, sau đó hoà làm một thể.
Khí tức của Huyền Đô Đại pháp sư thình lình nhảy vọt.
Tu vi của hắn nhanh chóng tăng lên.
Pháp lực kinh khủng mà cuồn cuộn bên trong cơ thể hắn bất thình lình chuyển động, không ngừng gột rửa dòng sông sinh mệnh, hành lang thời không và vận mệnh luân hồi của hắn.
Giờ phút này, bình cảnh thánh nhân vốn hư vô mờ một, vô hình vô thực, không thể nắm bắt bỗng trở nên rõ ràng trong mắt Huyền Đô Đại pháp sư.
Hơn nữa, rào cản ngăn hắn đột phá Thánh Vị đang yên ổn cũng bị hạo thiên chi khí điên cuồng đánh phá.
Khí thế của Huyền Đô Đại pháp sư càng thịnh thì bình cảnh cũng càng mỏng đi.
Cứ thế dây dưa một khoảng thời gian.
Hạo Thiên chính khí đến từ màn trời đổ về phía Huyền Đô Đại pháp sư trước đó vô cùng mãnh liệt cũng bắt đầu yếu dần đi.
Tuy nhiên, bình cảnh Thanh Vị của Huyền Đô Đại pháp sư vẫn có một lớp mỏng chưa thể đột phá.
Thấy sự tăng trưởng của pháp lực bên trong cơ thể bắt đầu biến hoá nhưng bình cảnh vẫn chưa bị phá, Huyền Đô Đại pháp sư không khỏi sốt ruột.
Hắn không hiểu vì sao hắn đã ngộ ra đạo của riêng mình nhưng lại không thể phá vỡ bình cảnh?
Tại sao Hạo Thiên chính khí mà hắn lấy được để đột phá Thánh Vị lai thiếu mất một chút?
Nếu lần này không thể đột phá bình cảnh, chẳng phải ta sẽ vĩnh viễn không thể phá vỡ nó?
Huyền Đô Đại pháp sư sốt ruột Lão Tử ở Bát Cảnh cung cũng nóng lòng theo.
“Không hay rồi, Hạo Thiên chính khí mà Huyền Đô đạt được có vẻ chưa đủ, không thể phá vỡ bình cảnh, đột phá Thánh Vị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận