Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 280 - Vậy mà lại là Nữ Oa, Tam Hoàng, muốn ngất xỉu!

Lý Nguyên đi chuẩn bị lẩu, để lại mọi người nói chuyện ở trong viện.
Mẹ con Thương Thanh Quân đối mặt với Nữ Oa, không khỏi cảm thấy áp lực gấp bội.
Suy nghĩ một lúc, Thương Thanh Quân lập tức cung kính thăm dò Nữ Oa: “Xin hỏi ngươi là Nữ Oa nương nương sao?” Nữ Oa gật đầu: “Đúng vậy.”
Bịch!
Mẹ con Thương Thanh Quân nhận được chắc chắn thì trực tiếp quỳ xuống.
“Bái kiến Nữ Oa nương nương.”
“Trước đó không biết Nữ Oa nương nương đại giá quang lâm, có chút thất lễ, xin nương nương thứ tội.”
Nữ Oa rất hài lòng với thái độ của hai người họ.
Nàng hiền lành nói với hai người họ: “Nếu các ngươi đã bái ta thì cũng bái bọn họ đi.”
“Không biết ba tiền bối này là…”
Thương Thanh Quân nghi ngờ nói.
Nữ Oa giới thiệu với Thương Thanh Quân: “Đây là Thiên Hoàng Phục Hi, đây là Địa Hoàng Thần Nông, đây là Nhân Hoàng Hiên Viên.”
Tạch! Tròng mắt và cằm của hai mẹ con Thương Thanh Quân trực tiếp rơi xuống đất.
Mấy cái tên này uy nghiêm thần thánh giống như hoàng chung đại lữ vậy, chấn động đến mức hai người họ hoa mắt chóng mặt, đầu óc choáng váng.
Thánh danh của Tam Hoàng Thượng Cổ có thể nói là không ai không biết, không ai không hay, đây là Thánh Nhân đặt nên móng tạo ra Nhân tộc quật khởi từ hồng hoang.
Mỗi một Nhân tộc đều kính ngưỡng muôn phần, sùng bái không thôi.
Bọn họ không ngờ Tam Hoàng Thánh Nhân luôn được Nhân tộc truyền tụng lại xuất hiện ở trước mắt.
Cả hai đều kích động đến mức không biết phải làm thế nào mới tốt.
Chỉ là, Phục Hi Thiên Hoàng lại ầm ĩ muốn bái Lý Nguyên làm sư phụ.
Lúc này, mẹ con Thương Thanh Quân chỉ cảm thấy thế giới quan đảo ngược rồi.
Rốt cuộc là Phục Hi Thiên Hoàng quá hài hước, hay là Lý Nguyên quá lợi hại, tội lỗi tội lỗi, sao bọn ta có thể đứng chung với Thiên Hoàng Thánh Nhân được chứ.
Hai người họ nhẫn nhịn chửi bới trong lòng, vội vàng hành lễ bái lạy Tam Hoàng.
“Bái kiến Phục Hi Thiên Hoàng, bái kiến Thần Nông Địa Hoàng, bái kiến Hiên Viên Nhân Hoàng.”
Tam Hoàng hài lòng gật đầu.
“Các ngươi đứng lên đi, không cần câu nệ.”
Mặc dù nói không cần câu nệ, nhưng người bản thân đối mặt là Nữ Oa Thánh Mẫu và Nhân Hoàng Tam Thánh, sao mẹ con Thương Thanh Quân có thể thoải mái được. Trước đó bọn họ thấy Lý Nguyên bình tĩnh ứng đối mặt với Tam Hoàng và Nữ Oa, còn chưa cảm thấy gì.
Nhưng hiện tại hai người họ đối mặt với Tam Hoàng và Nữ Oa, chỉ cảm thấy áp lực bao phủ đất trời, giống như dời núi lấp biển tập kích đến.
Ép đến nỗi ngay cả ngón tay bọn họ không dám động đậy, sợ mất lễ nghi.
Cảm giác vô cùng câu nệ này quá khó chịu rồi.
Qua một canh giờ, cuối cùng Lý Nguyên cũng chuẩn bị xong lẩu.
Hắn bưng một cái bàn tròn lớn trực tiếp đặt trong viện.
Vừa thưởng thức cảnh vật, vừa ăn lẩu, càng thêm thích.
Sau khi Thần Nông, Hiên Viên, Phục Hi, Nữ Oa nhìn thấy lẩu thì vội vàng chạy tới bàn ngồi xuống, sau đó thành thục pha nước chấm cho mình.
Mãi đến giờ phút này, áp lực của mẹ con Thương Thanh Quân mới buông lỏng.
Bởi vì bọn họ phát hiện Nhân Hoàng và Thánh Mẫu uy nghiêm nghiêm túc đột nhiên biến thành kẻ tham ăn.
Hình tượng này thay đổi cũng quá nhanh rồi! Nhưng lẩu là gì? Ngon hơn sủi cảo sao? Hai người họ mang tâm trạng phức tạp, cũng đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Nhìn thấy nồi lẩu độc đáo, bàn thức ăn đẹp mắt, hai mẹ con chỉ cảm thấy ánh mắt sáng lên, chỉ với dáng vẻ của lẩu, đã không nhịn được mà thèm nhỏ dãi, ngón trỏ động đậy.
Chỉ là, đối mặt với Tam Hoàng và Thánh Mẫu, chúng ta có thể ngồi cùng nhau sao? Ngay lúc hai người họ chần chờ thì Lý Nguyên nói với Thương Thanh Quân: “Ngồi đi, không cần câu nệ.”
Thần Nông vội vàng gật đầu nói: “Đúng, không cần câu nệ, xem mấy người bọn ta là lão nhân gia là được.”
Nữ Oa vội vàng nói: “Các ngươi là lão nhân gia, ta không phải…”
Lý Nguyên cười nói: “Ngươi đã là tổ tông của người khác rồi, còn giả bộ non nớt.”
Sắc mặt Nữ Oa:

Lẽ nào Lý Nguyên chê ta già cho nên mới không có cảm giác với ta, trong lòng nàng thầm nghĩ.
Phục Hi pha nước chấm cho mình, hắn thấy có thêm một cái ghế và bát đũa, không khỏi kinh ngạc nói: “Sao sư phụ lại chuẩn bị thêm một cái ghế và bát đũa vậy?”
“Ngươi đã tính ra ai sẽ đến sao?”
Nữ Oa hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhìn thoáng qua Hiên Viên thị, nói: “Lát nữa sẽ có một trọng tử trọng tôn của Hiên Viên tới đây.
Vừa hay người này có chuyện cũ với ta, vì vậy để lại cho hắn bát đũa.”
Hiên Viên thị nghe vậy, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Trọng tử trọng tôn của ta? Không biết là ai?”
Đời sau của Hiên Viên thị rất nhiều, ví dụ dòng chính Trụ vương chính là đời sau của hắn.
Lý Nguyên không nói rõ ràng, chỉ nói: “Sắp biết ngay thôi.”
Phục Hi thầm dùng thuật bát quái tính toán ở trong lòng, nhưng hiện giờ lượng kiếp đã khởi động, thời cơ là một mảng Hỗn độn, hắn hoàn toàn không tính ra thông tin của bất kỳ ai.
“Thuật thôi diễn của sư phụ thật sự khiến cho người ta thán phục.”
Vẻ mặt Phục Hi cảm thán nói.
Ngay lúc mọi người đều nghi ngờ ai sẽ đến thì một nam tử khoảng năm mươi tuổi với đầu tóc rối bù, vẻ mặt vội vàng bỗng nhiên đi qua con đường nhỏ ngoài viện.
Nam tử bước nhanh đến, đột nhiên hắn vịn hàng rào rồi nôn ra.
Nhưng trong miệng hắn lại không phun ra thứ gì bẩn thỉu mà lại phun ra ba con thỏ trắng.
Mẹ con Thương Thanh Quân thấy dị tượng này, không khỏi kinh ngạc đến nghẹn họng.
Đây là thao tác gì vậy? Chưa từng thấy qua! Nữ Oa và Tam Hoàng cũng hơi trợn mắt há mồm.
Bọn họ chưa bao giờ thấy chuyện kỳ lạ như vậy.
Chỉ là, thông qua quan sát khí vận, Nữ Oa đã biết thân phận của đối phương.
Nam tử khoảng năm mươi tuổi nhìn thấy ba con thỏ, đột nhiên tuôn đầy nước mắt.
Trong miệng đọc lên ba chữ “Bá Ấp Khảo” bi thương.
“Lão Cơ!”
Lý Nguyên hét một tiếng về phía Cơ Xương: “Đừng đau lòng nữa, vào uống một ly đi.”
Nam tử khoảng năm mươi tuổi không khỏi ngẩn người khi nghe có người gọi mình.
Dường như chỉ có một người gọi ta là lão Cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận