Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 543 - Nỗi tuyệt vọng của Dương Tiễn

Dương Tiễn nghe vậy ngược lại chạy càng nhanh hơn.
Hắn biết bản thân đã bị đối phương phát hiện, do đó cũng không cần che giấu thân hình nữa, trực tiếp biến lại bản thể chạy ra ngoài với tốc độ nhanh nhất của mình.
Tồn tại đáng sợ như thế, ngay cả suy nghĩ đánh với đối phương hắn cũng không nghĩ đến.
“y, ta còn chưa gật đầu, sao ngươi có thể đi được?”
Cùng với tiếng thở dài, Dương Tiễn bỗng nhiên cảm thấy trước mắt sáng lên.
Sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện, không biết bằng cách nào bản thân đã bay vào trong phòng của nam nhân to khỏe kia.
Cái này...
Dương Tiễn lập tức nhớ lại lúc trước ở Côn Luân sơn, Đát Kỷ muốn bỏ chạy, kết quả đã bị Nguyên Thủy Thiên Tôn cắt đứt dòng sông không gian. Cho dù Đát Kỷ bay như thế nào cuối cũng vẫn sẽ bay về điểm ban đầu.
Lẽ nào nam nhân mạnh khỏe này cũng cắt đứt dòng sông không gian sao?
Nghĩ đến đây, mồ hôi lập tức túa ra ướt đẫm tấm lưng của Dương Tiễn, lông tơ trên người cũng không kìm được mà dựng thẳng đứng lên.
Hắn không thể nào tưởng tượng được, thực của nam nhân thần bí khó lường này rốt cuộc đã đạt đến cấp bậc nào?
Từ khi nào mà ải Du Hồn lại xuất hiện một tồn tại lợi hại như thế?
Dương Tiễn đè nỗi kinh hãi trong lòng lại, hắn cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại hỏi nam nhân kia: “Ngươi là ai?”
Phương Hận Thiên nhìn Dương Tiễn nói: “Lực chi Đại Đạo mà người tu luyện quá hỗn tạp, công phu bị thay đổi hoàn toàn, nếu như ngươi không tự phế tu vi thì đừng nghĩ đến chứng đạo thành Thánh.”
Da mặt Dương Tiễn run rẩy, cười khổ nói: “Có thể tu luyện được đến Chuẩn Thánh đã là hy vọng xa vời đối với ta rồi, ta nào dám nghĩ đến việc thành Thánh chứ?”
“Đáng tiếc!” Phương Hận Thiên lắc đầu nói: “Người đời chỉ để ý đến cái đạt được ở hiện tại lại không nghĩ đến vì thứ đó mà mất đi tương lai vô tận.”
Dương Tiễn thấy dáng vẻ người này hình như cũng dễ nói chuyện bèn thăm dò: “Tu vi của đạo hữu khiến người khác ngưỡng mộ, vô cùng bội phục, nhưng tại sao lại không biết thức thời giúp Trụ làm việc tàn bạo? Lại ở đây ngăn cản thiên mệnh? Lẽ nào không biết đây là làm trái ý trời, tuy có thể thực hiện trong lúc nhất thời nhưng cuối cùng cũng sẽ bị tiêu diệt.”
Khóe miệng Phương Hận Thiên khẽ nhếch lên, nở một nụ cười gian tà: “Ta không quan tâm cái gì mà thiên thời, cái gì là giúp Trụ làm điều ác, ta chỉ muốn lĩnh giáo thực lực của cao thủ Hồng Hoang thôi. Đánh bại người khác hoặc bị người khác đánh bại, chỉ như vậy thôi.”
Dương Tiễn nghe vậy cũng không biết phải nên làm sao mới được.
Thế mà lại gặp một tên điên vì võ!
Chẳng trách lại có thực lực mạnh đến như thế.
Luyện võ đến điên rồi!
Hắn nhịn mỉa mai kiên nhẫn nói với đối phương: “Ngươi muốn lĩnh giáo thực lực của cao thủ thì đơn giản mà. Ngươi thả ta về, ta lập tức gọi cao thủ đến đấu pháp với ngươi.”
Phương Hận Thiên nhìn Dương Tiễn, vẻ mặt như nhìn tên ngốc nói: “Ngươi cảm thấy có chuyện tốt như vậy sao? Cho dù ta không thả ngươi đi, Khương Tử Nha liên tiếp mất đi ba tên đại tướng, ngày mai cũng sẽ phái người tiến vào thăm dò tình hình.”
Dương Tiễn nghe vậy nét mặt không khỏi lộ vẻ xấu hổ, ban đầu hắn thấy người này là một tên cuồng võ đạo, trông hơi ngốc cho nên muốn lừa đối phương thả hắn ra. Xem ra người ta vốn không hề ngốc.
Trong thoáng chốc, hắn không biết nên làm sao mới được.
“Võ đạo Ma Tôn, ta nghe thấy động tĩnh nơi này không biết đã xảy ra chuyện gì?.” Ngay lúc này, Đậu Vinh ở bên ngoài nói vọng vào.
Hắn nghe thấy trong sân truyền đến tiếng động cho nên đi đến xem xét tình hình.
“Bắt được một tên trộm vặt, giao cho ngươi xử lý vậy.” Phương Hận Thiên bình tĩnh nói.
Trong lòng Đậu Vinh khẽ giật mình, vội vàng đi vào phòng.
Hắn nhìn thấy Dương Tiễn nét mặt vô cùng mừng rỡ: “Đây chính là Dương Tiễn đại tướng của phản quân, lập được không ít công lao cho phản quân, giết rất nhiều tướng lĩnh của phe ta, không ngờ lại bị Ma Tôn bắt giữ!”
Thấy Đậu Vinh đi vào phòng, Dương Tiễn cảm thấy cơ hội đến rồi, hắn nhân lúc sự chú ý của Phương Hận Thiên chuyển hướng sang Đậu Vinh, cơ thể hắn lóe lên một cái dùng toàn lực bay về phía Đậu Vinh.
Hắn định bắt Đậu Vinh để Phương Hận Thiên không dám làm càn, từ đó thoát nạn.
Phương Hận Thiên cười nhạt giơ một ngón tay ra chỉ vào Dương Tiễn.
Ngón tay của hắn lập tức xuyên qua hư không vừa hay xuất hiện trước mặt của Dương Tiễn chỉ thẳng vào Dương Tiễn.
Dương Tiễn thấy tình hình như vậy mặc dù kinh hãi nhưng không hoảng loạn, thân pháp của hắn không giảm, trong lòng khẽ động, Khai Sơn phủ xuất hiện trong tay hắn, sau đó hắn vận toàn bộ huyền công, sử dụng tất cả khí vận mạnh mẽ bổ nhào về phía ngón tay.
Định chặt đứt tay của đối phương, tiếp tục bắt Đậu Vinh.
Vù!
Ngón tay của Phương Hận Thiên không tránh không né, trực tiếp đâm thẳng vào lưỡi đao của Khai Sơn phủ.
Lưỡi đao run lên, trong chớp mắt vỡ tan tành, mà ngón tay kia lại lành lặn nguyên vẹn, tiếp tục chỉ về hướng Dương Tiễn.
Dương Tiễn thấy Khai Sơn phủ lại bị ngón tay của Phương Hận Thiên phá hủy, kinh ngạc đến mức da đầu muốn nứt ra.
Thanh Khai Sơn phủ của hắn là một món Tiên thiên linh bảo hạ phẩm, Tiên thiên linh bảo là thứ mà ngay cả Thánh Nhân cũng không thể dễ dàng phá hủy, người này chỉ dùng một ngón tay đã có thể phá hủy Khai Sơn phủ. Dương Tiễn không thể nào tưởng tượng được, đây là sức mạnh mạnh mẽ như thế nào mới làm được?
Lần trước Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao của hắn bị hủy là do Khổng Tước dùng Long Tuyền bảo đao chém gãy.
Lẽ nào ngón tay của người này còn lợi hại hơn Long Tuyền bảo đao của Khổng Tước?
Nhìn thấy ngón tay xông đến chỗ hắn, Dương Tiễn không kịp kinh ngạc và nghĩ nhiều nữa, hắn định nghiêng mình tránh đòn tấn công của ngón tay.
Nhưng mà cơ thể hắn còn chưa phản ứng kịp thì cảm thấy ngón tay đã chỉ trúng ngực của hắn.
Dương Tiễn bỗng cảm nhận được nỗi đau trước nay chưa từng có, trong chớp mắt đã truyền khắp cơ thể cho đến từng lỗ chân lông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận