Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1627 - Trời sinh đã có mệnh làm lão đại!

Toàn thân đầy các loại đau nhức.
Mã Lục đang cố gắng tạo ra một lớp phòng ngự để ngăn cản công kích của cá chép.
Nhưng mà lớp phòng ngự hắn tạo ra rất nhanh đã bị cá chép đập nát.
Căn bản là không có cách nào ngăn cản công kích của cá chép.
Đồng thời hắn cũng có ý đồ công kích cá chép, ý đồ vây Ngụy cứu Triệu.
Tuy nhiên với cách quấy phá của hắn, đừng nói là làm cá chép bị thương, muốn tiếp cận cơ thể của cá chép thôi cũng đã khó khăn rồi.
Mã Lục cũng bó tay triệt để rồi, thật không biết làm sao đầu cá chép này lại biến thái như vây, chẳng lẽ hắn là đại đạo sao?
Nhưng trên đời này tại sao lại có nhiều đại đạo như vậy?
Mã Lục không khỏi nguy hoặc, hắn tranh thủ thời gian thâm hỏi hệ thống: “Hệ thống, vừa rồi rõ ràng ta đã chọc giận đầu cá chép này, vì sao không cho ta phần thưởng?”
Thanh âm máy móc của hệ thống trực tiếp vang lên trong đầu Mã Lục: “Quá trình đánh lén lúc nãy của ký chủ bị gián đoạn, ghi hận thất bại, không có phần thưởng.”
Móa!
Mã Lục biết không có phần thưởng, muốn hộc máu.
Ộc, hắn trực tiếp hộc máu tại chỗ, còn nôn ra không ít.
Bởi vì Đạo Vực vẫn không chịu dừng tay, điên cuồng nện lên mai rùa của Mã Lục.
Đau đến mức khiến Mã Lục muốn ngất đi.
Đầu cá chép này làm sao lại mạnh bạo như thế?
Ngươi có thể ngừng lại một chút không?
Ai da, đau chết ta rồi.
Khi nào mới xong đây?
Đạo Vực đã ngây người trong hồ nước mấy chục vạn năm rồi, lúc mới bắt đầu, hắn còn muốn bò lên cầu cầu vồng bên trên hồ nước hòng lấy lại tự do.
Nhưng sau vô số lần thất bại, hắn đã hiểu được, với thực lực của hắn bây giờ, muốn bay qua cầu cầu vòng kia, căn bản là không có khả năng.
Những năm gần đây, hắn không nỗ lực bay qua cây cầu cầu vồng nữa, vẫn luôn ở lại thế giới Hồng Mông du đãng.
Hắn cảm thấy vô cùng cô đơn.
Bây giờ vất vả lắm mới gặp được một con rùa đen rút đầu, đương nhiên hắn phải trút giận một phen rồi!
Cho nên, dừng lại sao, trong một lát nữa hắn sẽ không dừng lại.
Đương nhiên, hắn cũng đã khống chế lực lượng, không đến mức đánh chết con rùa đen rút đầu này, vậy thì không có gì chơi nữa.
Bị đánh một hồi, Mã Lục thực sự không chịu nổi nữa, không thể không mở miệng cầu xin tha thứ: “Ai nha, đừng đánh nữa, đau chết ta rồi!”
“Đại ca, đừng đánh nữa, ta gọi ngươi là đại ca không được sao?”
“Ta đã gọi ngươi là đại ca rồi, vì sao còn không chịu ngừng tay?”
“Đại ca, ngươi có thể dừng tay lại được chưa?”
Thẳng đến lúc Đạo Vực đã trút hết phiền muộn trong mấy chục năm vừa qua xong hắn mới chịu ngừng công kích.
Mà Mã Lục chỉ có thở ra, không có hít vào.
Ngồi phịch ở hư không, sống không còn gì để lưu luyến.
“Tiểu ô quy, đừng có giả chết, mau đến đây xoa bóp vai cho đại gia, nếu không thì không thể thiếu nỗi đau da thịt được rồi.”
Đạo Vực giống như người, đứng thẳng trên không trung, phân phó Mã Lục.
Sừng của Mã Lục giật giật, bất đắc dĩ đi đến bên cạnh Đạo Vực nhẹ nhàng đấm lên lưng cá.
Lúc đấm lên lưng cá, trái tim Mã Lục đập nhanh.
Đây chính là cơ hội tốt, có muốn nhân cơ hộ này đánh lén cá chép, triệt để biến nó thành một con cá chết?
Nhưng mà, hắn vừa nghĩ như vậy, lại nghe giọng nói Đạo Vực nhẹ nhàng vang lên: “Nếu như ngươi muốn tìm đường chết thì trước tiên phải nghĩ xem có thể tiếp nhận được hậu quả của việc tìm đường chết này không.”
Trái tim Mã Lục lúc này rung lên.
Hắn không ngờ tới, đầu cá chép này vậy mà lại đoán được suy nghĩ của hắn.
Mã Lục lập tức không dám ra tay nữa.
Lỡ đâu đánh lén thất bại, lại thật sự chọc giận cá chép, không còn cách nào khác ngoài việc bỏ đi nếu không ăn được.
Ánh mắt Mã Lục biến đổi một hồi, cuối cùng, hắn cảm thấy, trước tiên nên án binh bất động, chờ đến khi hiểu rõ thực lực chân chính của đầu cá chép này rồi mới quyết định có nên ra tay hay không, hay là giết như thế nào.
Nghĩ tới đây, Mã Lục lập tức chăm chú đấm lưng cho cá chép.
Còn lấy lòng: “Đại ca yên tâm, ta thật sự là chịu phục đại ca, đã nhận đại ca là đại ca, đương nhiên ta sẽ không hai lòng.”
Ngày xưa còn có người có thể chịu nhục dưới đáy quần người khác, Mã Lục ta hôm nay cũng có thể nhịn.
Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ dùng máu tươi của hắn để rửa sạch sự sỉ nhục hôm nay!
Mã Lục thầm thề trong lòng.
“Coi như ngươi biết điều.”
Đạo Vực thản nhiên nói.
Mã Lục vừa đấm lưng vừa hỏi: “Thưc lực của đại ca tiểu đệ thúc ngựa cũng theo không kịp, không biết đại ca đã luyện tới cảnh giới nào rồi?”
Đạo Vực cũng không có ý định giấu tu vi của mình, thành thực nói: “Tu vi của ta đã sớm tu tuyện đến đại đạo đại viên mãn, một cái tiểu ô quy như ngươi tự nhiên không thể so được.”
Hít!
Nghe thấy tu vi của Đạo Vực, Mã Lục không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Đại đạo viên mãn?
Sao lại cao như vậy?
Hèn gì hắn trong tay hắn lại không có chút phản kháng nào, chênh lệch này cũng quá lớn rồi.
Nhưng mà, ngoài khiếp sợ, trong lòng Mã Lục cũng sinh ra một nỗi nghi hoặc.
Hắn có chút không hiểu hỏi Đạo Vực: “Thực lực của đại ca đã cao như vậy rồi, sao lại vẫn ở đây? Chẳng lẽ là đang dạo chơi ở nhân gian sao?”
Dù sao, ở mảnh vũ trụ Hồng Mông này, chỉ là một cái hồ nước đối với Lý Nguyên mà thôi.
Tu vi của Đạo Vực cao như vậy, lại còn khiêm tốn ở trong một hồ nước, ngoại trừ việc dạo chơi ở nhân gian, Mã Lục thật sự không đoán ra mục đích của Đạo Vực.
Có khi nào là Đạo Vực cũng giống như hắn, bị Lý Nguyên nhốt ở đây không?
Điều này sao có thể chứ!
Đạo Vực nghe vậy, trên mặt lập tức có vẻ bất đắc dĩ (ta cũng không biết trên mặt cá làm sao có vẻ bất đắc dĩ được)
Nghĩ đến cảnh ngộ của mình, hắn liền vô cùng khó chịu.
Nghĩ lại hắn đã từng thống trị chư thiên hoàn vũ Hồng Mông, thủ hạ thiên đạo, vô số thánh nhân, một ý niệm cũng có thể quyết định sự tồn vong của vô số vũ trụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận