Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2042 - Lục Vô Song bái sư

Nói xong, Lục Vô Song không ngừng dập đầu về phía Lý Nguyên.
Trán chạm đến mặt đất, phát ra âm thanh bịch bịch, nhưng Lục Vô Song không hề để ý.
Dương Quá nhìn bộ dạng đáng thương của Lục Vô Song, cảm thấy cực kỳ không đành lòng.
Hắn không nhịn được nói với Lý Nguyên: “Lục Vô Song đáng thương như thế, ngươi thu nhận nàng làm đồ đệ đi!”
Lý Nguyên lúc này đã thay xong trang phục đầu bếp, mặc một bộ giao lĩnh màu lam.
Hắn nghe Lục Vô Song kể lại tất cả bi thảm, nhìn Lục Vô Song không ngừng dập đầu, thậm chí trên trán còn có vết máu, nhưng vẻ mặt Lý Nguyên không tỏ ra quá mức động dung, vẫn bình tĩnh như nước.
Sống nhiều năm như vậy, từng thấy chuyện đã xảy ra khắp chư thiên vạn giới, Lý Nguyên cũng không biết đã trải qua bao nhiêu bi kịch nhân gian.
Chuyện đã trải qua của Lục Vô Song, chỉ có thể nói là cỏn con, Lý Nguyên đương nhiên không phản ứng quá nhiều.
Hắn nhìn Lục Vô Song, bình tĩnh mở miệng nói: “Ta vĩnh viễn sẽ không nhận đồ đệ, ngươi đừng phí sức lực.”
Sau khi mình nói xong thân thế bi thảm, Lý Nguyên vẫn lạnh lùng cự tuyệt nàng, Lục Vô Song cảm thấy trong lòng vô cùng thống khổ.
Nàng chưa từ bỏ ý định tiếp tục dập đầu cầu khẩn nói: “Xin sư phụ thương xót, xin sư phụ thương xót.”
Máu chảy xuống từ trán của nàng, nhiễm đỏ hai má của nàng.
Dương Quá thấy không đành lòng, hắn khuyên nhủ Lục Vô Song:
“Ngươi đừng dập đầu nữa, cứ dập đầu, sẽ đập vỡ đầu ngươi đấy.”
Nhưng mà, Lục Vô Song căn bản không để ý lời khuyên của Dương Quá.
Nàng chỉ dập đầu với Lý Nguyên, muốn dùng thành ý đả động Lý Nguyên.
Lý Nguyên liếc mắt nhìn Lục Vô Song, thản nhiên nói: “Ta nói rồi, ta không thu nhận đồ đệ, đương nhiên sẽ không vì ngươi mà thay đổi.”
Lục Vô Song thấy Lý Nguyên vẫn thờ ơ, trong lòng đã trở nên tuyệt vọng.
Nàng vô lực quỳ rạp trên mặt đất, giống như toàn thân mất đi sức lực.
Dương Quá thấy dáng vẻ bất lực của Lục Vô Song, lòng đồng cảm không khỏi nổi lên.
Đối với hành vi vô tình của Lý Nguyên, chỉ cảm thấy tức giận bất bình.
Hắn đầy giận dữ trách móc Lý Nguyên: “Vô Song đáng thương như thế, ngươi không thể nhận nàng sao? Ngươi có còn lòng thương cảm hay không?”
“Không có.”
Lý Nguyên dứt khoát đáp một câu.
Dương Quá nghe thấy câu trả lời của Lý Nguyên, trong lòng vốn có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng bây giờ tất cả đều bị chặn lại trong miệng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Dù sao, Lý Nguyên cũng thừa nhận hắn không có lòng thương cảm, Dương Quá có thể nói gì nữa?
Lý Nguyên không để ý Lục Vô Song nữa, hắn lập tức di chuyển rời khỏi phòng bếp.
“Phụ thân.”
Tiểu Tê Tử gọi Lý Nguyên.
Nàng đã đứng ở trong sân được một lúc.
Chỉ là thấy Lý Nguyên có việc, nên không lên tiếng.
Dương Quá nghe thấy một giọng nói xa lạ vang lên, không khỏi nhìn theo tiếng kêu.
Hắn thấy dung mạo của Tiểu Tê Tử, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
Nàng là ai?
Đứng đây từ bao giờ?
Còn xinh đẹp hơn cả cô cô.
Chờ đã, nàng gọi Lý Nguyên là gì?
Phụ thân?
Lý Nguyên có nữ nhi?
Vậy mà cô cô còn nói muốn gả cho Lý Nguyên?
Làm sao cô cô có thể làm mẹ kế cho người khác?
Tuyệt đối không được!
Lý Nguyên gật đầu với Tiểu Tê Tử, nhẹ nhàng nói: “Nhanh đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm đi!”
Tiểu Tê Tử gật đầu, đi vào nhà bếp rửa tay, rồi cùng phụ thân rời khỏi hậu viện.
Từ đầu đến cuối, nàng cũng không có vẻ đặc biệt để ý Lục Vô Song và Dương Quá.
Chỉ còn lại hai người Dương Quá và Lục Vô Song.
Đúng rồi, trên cây xoài còn có một con chim thiên đường màu trắng nhắm mắt lại, giống như là đang buồn ngủ.
Cùng với một con mèo Ba Tư màu trắng cuộn tròn ở trên cây nho.
Mà con mèo Ba Tư nhìn Lục Vô Song với đôi mắt như ngọc thạch đen sáng long lanh, lại hiện lên một biểu cảm kỳ dị.
Dương Quá thấy Tiểu Tê Tử đi, lập tức phục hồi lại.
Lục Vô Song còn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt thất hồn lạc phách.
Hắn mở miệng khuyên nhủ: “Ai, vợ, mau đứng dậy đi, người này ý chí sắt đá, sẽ không thu nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi đừng lãng phí sức lực.”
Lục Vô Song nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Dương Quá, ánh mắt mờ mịt hỏi: “Vì sao ông trời đối xử bất công với ta như thế? Khiến ta sinh ra đã đối mặt nhiều thống khổ như vậy? Ông trời không thể thành toàn cho ta một lần sao?”
Dương Quá nghe Lục Vô Song khóc lóc kể lể, khuôn mặt đầy bất đắc dĩ.
Hắn cảm khái nói: “Trên đời này, chính là bất công như vậy, có người sinh ra được ăn sung mặc sướng, vinh hoa phú quý. Mà có người lại chỉ có thể ăn xin mà sống, ăn bữa hôm lo bữa mai. Cho dù phấn đấu cả đời, cũng không bằng người khác lúc sinh ra đời đã có được đãi ngộ.”
Nửa đời đầu Dương Quá cũng lang bạt kỳ hồ, vì vậy hắn rất hiểu Lục Vô Song. Lục Vô Song nghe Dương Quá cảm khái, không khỏi càng tuyệt vọng.
“Meo meo!”
Ngay khi hai người không nói gì, hai người đột nhiên nghe thấy tiếng meo meo lười biếng lọt vào tai.
Bọn họ theo bản năng nhìn theo tiếng kêu.
Chỉ thấy một một con mèo Ba Tư màu trắng, chẳng biết đứng ở bên cạnh Lục Vô Song lúc nào.
Toàn thân của con mèo Ba Tư trắng như tuyết, bộ lông mềm mượt và đẹp như sa tanh, trông tròn tròn vô cùng đáng yêu.
Thực ra, Dương Quá và Lục Vô Song đã sớm nhìn thấy con mèo trắng này, cùng với con chim thiên đường đậu trên cây.
Chỉ là bọn họ liếc mắt một cái liền tự động bỏ qua, không để ý tới mèo trắng và chim thiên đường.
Dù sao, bất kể là con mèo trắng và chim thiên đường, đều không phát ra linh khí gì, chúng chỉ là những thứ bình thường, có cái gì đáng để chú ý?
Nhưng, con mèo Ba Tư đi tới bên cạnh Lục Vô Song và Dương Quá, hai người lại không hề phát hiện.
Điều này làm cho trong lòng hai người không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ, là bởi vì vừa rồi chỉ lo cảm khái nhân sinh, cho nên mới xem nhẹ tình huống chung quanh?
Dương Quá không để ý mèo Ba Tư nữa, hắn nói với Lục Vô Song: “Vợ mau đứng dậy đi, xử lý vết thương trên trán, sau này đừng tự làm khổ mình như vậy nữa.”
Lúc này, trán Lục Vô Song vẫn còn máu chảy ròng ròng, nổi lên một cục u to, điều này làm cho Lục Vô Song nhìn qua có chút dữ tợn, lại có chút chật vật, còn có chút xót xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận