Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1438 - Vận mệnh chi tử, Thiên mệnh chi nhân!

Vu Tiểu Ngư tin rằng, chỉ cần Thiên bảng xuất hiện, chấn động tạo thành hoàn toàn không phải Địa bảng có thể so sánh.
Dù sao thì phân lượng của tu sĩ Thái Ất Kim Tiên đến Địa Tiên kỳ nặng hơn những tu sĩ vẫn chưa thành tiên nhiều.
Ngay lúc Vu Tiểu Ngư chuẩn bị cập nhật bảng xếp hạng, làm tăng điểm kinh ngạc, thì đột nhiên hắn cảm thấy một tia sáng từ ngoài trời bắn tới vị trí của hắn.
Vu Tiểu Ngư thấy thế, không khỏi ngừng cập nhật bảng xếp hạng, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm ánh sáng.
Tu vi hiện tại của hắn đã đạt tới Đại La Kim Tiên.
Bởi vậy có thể thấy rõ động tĩnh bên trong ánh sáng.
Bên trong ánh sáng đó là một đám tường vân bảy màu.
Trên tường vân có một ông già với dáng người thon dài, tướng mạo thanh tú đứng chắp tay sau lưng.
Ông già với chòm râu trắng, mái tóc bồng bềnh, tinh thần phấn chấn.
Mặc bộ đạo bào màu trắng rộng thùng thình, đạp mây mà đi, y quyết phiêu phiêu, trông cốt cách thần tiên, siêu nhiên thế ngoại không nói nên lời.
Nhưng điều khiến Vu Tiểu Ngư hơi kinh ngạc là hắn lại không nhìn thấu tu vi của ông già này, cứ như đã hợp thành một thể với thế giới xung quanh.
Dường như hắn chính là thế giới, mà thế giới chính là hắn.
Nhưng dù Vu Tiểu Ngư hơi kinh ngạc tu vi thật của ông già này, thì trên mặt vốn không bởi vậy mà lộ ra chút kinh hoảng nào.
Có vẻ rất thong dong bình tĩnh.
Bởi vì mặc kệ ông già này là thật sự bất phàm, hay chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài, thì Vu Tiểu Ngư đều có cách ứng phó.
Tuy hiện tại Vu Tiểu Ngư chỉ có tu vi Đại La Kim Tiên, nhưng chỉ cần hắn ở trong phạm vi Thiên Cơ sơn thì hắn chính là tồn tại vô địch.
Không ai có thể đánh bại hắn trong Thiên Cơ sơn.
Một ý niệm, là có thể xóa bỏ Thánh Nhân.
Một ánh mắt, là có thể khiến cho Thiên Đạo thần phục.
Bởi vậy, ông già này tuy khí chất bất phàm, nhưng Vu Tiểu Ngư cũng không cảm thấy có gì phải sợ hãi.
Cho dù người đến là Thánh Nhân, là Thiên Đạo thì có sao?
Đều phải cúi đầu phục tùng trước mặt bổn công tử.
Rất nhanh, ông già này lập tức bay tới trước mặt Vu Tiểu Ngư.
Mà Vu Tiểu Ngư cũng lập tức biết được tất cả thông tin về ông già này.
Chỉ thấy một màn hình ảo mà người ngoài không nhìn thấy xuất hiện trước mặt Vu Tiểu Ngư.
Hồng Quân.
Hỗn Độn Ma Thần.
Từng là người đại diện Thiên Đạo.
Tu vi: Thiên Đạo đại viên mãn.
Tâm nguyện: Đột phá Thiên Đạo, tiến vào cảnh giới Đại Đạo.
Pháp bảo: Tạo Hóa Ngọc Điệp, Vạn Giới tháp, bàn cờ Linh Lung.
Trải nghiệm: “Nhấp vào để xem chi tiết…”
“...”
Nhìn thấy những thông tin này, Vu Tiểu Ngư không khỏi lộ ra tia tươi cười nhàn nhạt, có vẻ càng thong dong tự tin.
Cho dù ngươi là Thiên Đạo đại viên mãn thì đã sao?
Trước mặt ta, chẳng phải là không còn bí mật gì sao.
Hắn bình tĩnh, chủ động ôm quyền chào hỏi Hồng Quân: “Thì ra là Hồng Quân đạo hữu đại giá quang lâm, thất kính thất kính.”
Hồng Quân vốn đang thăm dò Vu Tiểu Ngư.
Hắn nghe thấy Vu Tiểu Ngư chào hỏi, trên mặt không khỏi lộ ra chút kinh ngạc.
Hắn không ngờ nam tử trước mắt lại biết thân phận của hắn.
Không phải người này chỉ có tu vi Đại La Kim Tiên thôi sao?
Tại sao có thể biết được thân phận của ta?
Khó trách hắn có thể dựng Địa bảng ở Hồng Hoang một cách im hơi lặng tiếng, quả nhiên là có chỗ đặc thù.
Trước đó Hồng Quân cũng cảm nhận được động tĩnh của Hồng Hoang, vì thế đã sử dụng thần thông dò xét lai lịch của Thiên Cơ Thạch.
Thực lực của hắn tất nhiên không phải là Tiểu Tê Tử, Tam Thanh bọn họ có thể so sánh.
Trải qua một phen cố gắng, đã thật sự để Hồng Quân dò xét ra chút thông tin.
Hắn phát hiện Thiên Cơ Thạch loáng thoáng có quan hệ nhàn nhạt với nơi nào đó ở Nhân giới.
Nếu không phải tu vi của Hồng Quân những năm tháng này tăng lên rất lớn, thì hắn sẽ không phát hiện được chút quan hệ này.
Điều này khiến hắn rất tò mò.
Vì thế, Hồng Quân đã rời khỏi Tử Tiêu cung, đến xem xét tình hình.
Chỉ là hắn không ngờ, bản thân vừa mới tới nơi này, đã bị một tiểu tu sĩ Đại La Kim Tiên nói ra thân phận.
Phải biết rằng, trong Hồng Hoang, người có thể nhận ra hắn không quá ba ngàn. tuy giật mình, nhưng trên mặt Hồng Quân vốn không biểu hiện ra, hắn không kiêu ngạo hỏi Vu Tiểu Ngư: “Bần đạo Hồng Quân bái kiến đạo hữu. Vẫn chưa thỉnh giáo đại hiệu của đạo hữu?”
Vu Tiểu Ngư: “Ta họ Vu.”
Hắn vốn không có đạo hiệu, chỉ là, nếu nói thật bản thân không có đạo hiệu, hình như không đủ khí phách cho lắm.
Vì thế, hắn linh động, thuận miệng lấy cho mình một đạo hiệu khí phách bên ngoài.
“Đạo hiệu Già Thiên.”
Hồng Quân không nghĩ ngợi nhiều: “Thì ra là Già Thiên đạo hữu, không biết Già Thiên đạo hữu làm sao biết ta là Hồng Quân?”
Vu Tiểu Ngư không lập tức trả lời, mà chỉ về phía câu đối được viết hai bên đại điện phía sau.
Vế trên là: Quá khứ tương lai, càn khôn âm dương, không gì không biết.
Vế dưới là: Vũ trụ Hồng Mông, vận mệnh luân hồi, tất cả đều biết.
Tái bút: Đổng Vương.
Nhìn thấy câu đối này, khóe miệng của Hồng Quân không khỏi run rẩy.
Điệu bộ này khiến hắn không nói nên lời.
Còn “Đổng Vương”, ngươi cho rằng ngươi là Lý tiền bối sao?
Hơn nữa, chỉ là một Đại La Kim Tiên, sao dám nói bản thân hiểu hết tương lai, biết hết Hồng Mông?
Ta, Thiên Đạo đại viên mãn, cũng không dám nói khoác là biết hết Hồng Mông.
Đúng là người không biết thì không sợ!
Hồng Quân vốn không nói ra lời chửi bới trong lòng, hắn hỏi Vu Tiểu Ngư: “Không biết đạo hữu đắc đạo từ lúc nào? Tại sao trước đây bần đạo chưa từng nghe qua đạo hữu?”
Vu Tiểu Ngư bắt đầu nói dối, không chút đỏ mặt: “Ta luôn bế quan ở nơi này, trước đây chưa từng quan tâm đến thế sự, cho nên đạo hữu không biết.”
Hồng Quân gật đầu nói: “Thì ra là như thế.”
Còn trong lòng hắn có tin hay không thì chỉ có hắn biết.
Sau một hồi hàn huyên, cuối cùng Hồng Quân cũng hỏi chuyện chính.
“Già Thiên đạo hữu, Hồng Hoang đột nhiên xuất hiện Địa bảng, là đạo hữu lập nên sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận