Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2247 - Đại ẩn vu thị!

Nhưng lời này lại là do sư phụ chính miệng nói.
Sư phụ tự nhiên sẽ không nói đùa.
Mạnh Tử tức khắc không biết nên nói gì mới tốt.
Chẳng lẽ, Hồng Hoang thật sự còn có tồn tại cường đại hơn Thánh Nhân?
Đại pháp sư Huyền Đô không để ý tới sự kinh sợ của đệ tử, hắn tiếp tục nói: “Lần này ta sở dĩ muốn mang người ra ngoài, chính là muốn để ngươi thấy việc đời. Để tránh sau này ngươi ỷ vào danh nghĩa của ta, gây chuyện thị phi, làm xằng làm bậy, đưa tới tai họa cho bản thân và Nho giáo. Lỡ như chọc phải những đại năng lánh đời, vi sư cũng không thể cứu được ngươi. Lời vi sư nói, ngươi đã nhớ chưa?”
Cuối cùng, giọng điệu của hắn, trở nên đặc biệt nghiêm túc.
Mạnh Tử không dám sơ suất, vội vã cúi đầu ôm quyền nói: “Đệ tử đã nhớ. Cẩn tuân giáo huấn của sư phụ.”
Đại pháp sư Huyền Đô thấy thái độ kính cẩn lễ phép của đệ tử, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Sau đó không mở miệng nói chuyện nữa.
Trong lòng Mạnh Tử, lại kinh sợ đến mức thật lâu cũng không cách nào bình ổn.
Hắn vô cùng tò mò, rốt cuộc sư phụ muốn đi gặp vị tiền bối nào?
Vị tiền bối này lại đã đạt đến thực lực thế nào, mới có thể làm tiền bối của Thánh Nhân?
Nghĩ đến chính mình sắp gặp gỡ một vị đại năng lánh đời còn tôn quý Thánh Nhân, Mạnh Tử không khỏi kích động vạn phần.
Rất nhanh.
Mạnh Tử đi theo sư phụ, đi tới một nơi quen thuộc.
Thế mà là Đại Đường Trường An!
Sao sư phụ lại mang ta tới Đại Đường Trường An?
Chẳng lẽ, vị đại năng lánh đời nọ, lại cư trú trong biên cảnh Đại Đường Trường An?
Tồn tại lợi hại như vậy, lại không giống như Thánh Nhân, mở ra một thế giới, một mình ở trong thế giới này?
Đã từng, Mạnh Tử cũng sống trong Trường An một thời gian.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, nơi này, lại còn ở một vị đại năng còn tôn quý hơn Thánh Nhân!
Trách không được trước đó sư phụ nhắc nhở ta, bảo ta đừng gây chuyện thị phi.
Nếu như đại năng này, cư trú ở Nhân giới, tương lai ngược lại nhất định có xác suất sẽ gặp được.
Sau khi tới Trường An, Huyền Đô bèn thu hồi dị tượng trên người.
Hắn mang theo đệ tử, trực tiếp đi tới khách điếm của Lý Nguyên.
Thấy sư phụ mang mình đi tới một khách điếm, Mạnh Tử không kiềm được kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, chẳng lẽ chúng ta không trực tiếp đi bái kiến tiền bối, mà phải ở Trường An một thời gian sao?”
Huyền Đô thản nhiên nói: “Lý tiền bối cư trú ngay trong khách điếm này.”
Trời đất.
Nghe thấy lời này của sư phụ, Mạnh Tử chợt có loại cảm giác muốn choáng.
Tiền bối còn tôn quý hơn Thánh Nhân, lại sống trong một khách điếm bình thường như này?
Thế này cũng khiêm tốn quá đi!
Chẳng lẽ, đây chính là cái gọi là đại ẩn ẩn thành thị?
Không kịp suy nghĩ nhiều, Mạnh Tử vội vàng thay sư phụ vén rèm cửa, sau đó cung nghênh sư phụ vào khách điếm trước.
Song, ngay lúc Mạnh Tử lay động rèm cửa, chuông gió trên rèm cửa chợt phát ra một hồi âm thanh êm tai dễ nghe.
Mạnh Tử chỉ cảm thấy một trận thần thanh khí sảng, tâm tư biến ảo.
Hắn phát hiện, lý giải của hắn đối với Nho đạo, lại càng sâu hơn.
Nơi có phần khó hiểu khi tham ngộ về Nho đạo vốn có trước đó, cũng bất chợt trở nên rõ ràng.
Cứ như vậy trong nháy mắt, tu vi của Mạnh Tử, thế mà tăng lên một mảng lớn.
Từ Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ, trực tiếp tấn thăng đến Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ.
Vẻ mặt của Mạnh Tử, lập tức ngạc nhiên lẫn vui mừng đến mức không biết phải làm sao.
Hắn có cảm giác người ngồi trong nhà, niềm vui từ trên trời rơi xuống
Hắn không hiểu, chính mình tại sao lại như vậy?
“Sư, sư phụ, tiếng chuông gió này là gì, sao sau khi ta nghe âm thanh này, lại chợt đốn ngộ vậy?”
Mạnh Tử vội hỏi sư phụ.
Biến hóa trên người Mạnh Tử, tự nhiên không tránh được ánh mắt của Huyền Đô.
Nhưng mà, ánh mắt của hắn, lại không có ngạc nhiên lẫn vui mừng, ngược lại còn lộ ra nghi hoặc.
Hắn không phải lần đầu tới chỗ Lý tiền bối.
Vì vậy hắn biết chuông gió trên rèm cửa này, mỗi chiếc đều là một món Tiên thiên linh bảo cực phẩm.
Ngay cả khúc gỗ treo chuông gió, vẫn là lấy từ một cây Hỗn độn linh căn.
Chẳng qua, tuy rằng chuông gió vô cùng bất phàm, âm thanh phát ra bên ngoài, có thể làm cho tâm tư người khác biến ảo, tiến vào trạng thái đốn ngộ.
Thế nhưng, bởi vì Lý tiền bối đã phong ấn năng lực của chuông gió, người thường chỉ sẽ cảm thấy cái âm thanh này rất êm tai.
Lại không cách nào nhờ vào linh bảo này, thực sự tiến vào đốn ngộ, đột phá tu vi, lĩnh ngộ pháp tắc.
Hắn đã tới đây mấy lần, mỗi lần đều sẽ nghe tiếng chuông gió này, nhưng chưa từng chân chính tiến vào trạng thái đốn ngộ, càng chưa nói tới đột phá tu vi.
Nhưng vì sao đệ tử của mình, lại trực tiếp tiến vào trạng thái đốn ngộ, hơn nữa còn đột phá hai cảnh giới?
Điều này rất không bình thường.
Huyền Đô biết, Lý tiền bối, bình thường sẽ không vô duyên vô cớ cho người ta chỗ tốt.
Nếu Lý tiền bối cho chỗ tốt, nhất định là có nguyên nhân của nó.
Nhưng vì sao Lý tiền bối lại cho Mạnh Tử chỗ tốt chứ?
Huyền Đô nghĩ không ra.
Tuy là, trong lòng Huyền Đô đang nghĩ chuyện khác, nhưng trên mặt hắn lại không biểu lộ ra.
Hắn nghe thấy nghi vấn của đệ tử, bèn trả lời: “Mỗi chiếc chuông đồng của chuông gió này, đều là một món Tiên thiên linh bảo cực phẩm, âm thanh phát ra bên ngoài, có thể khiến người ta dễ dàng tiến vào trạng thái đốn ngộ. Ngươi có thể đột phá hai cảnh giới, nói rõ cơ duyên của ngươi đến rồi.”
Xoạch!
Sau khi biết chuông gió trên rèm cửa, mỗi chiếc đều là Tiên thiên linh bảo cực phẩm.
Mạnh Tử kinh ngạc đến mức tròng mắt đều lồi ra.
Hắn ngây ngốc nhìn chuông gió trên rèm cửa, ánh mắt tràn đầy khó mà tin được.
Ôi mẹ ơi, chuông gió này, thế mà mỗi chiếc đều là Tiên thiên linh bảo cực phẩm?
Đây thật sự là một khách điếm bình thường ư?
Lại dùng Tiên thiên linh bảo cực phẩm làm chuông gió, khách điếm này cũng ngang tàng quá cơ!
Không hổ là nơi ở của tiền bối.
Xem ra, khách điếm nhìn qua bình thường không có gì lạ này, không hề tầm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận