Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 844 - Gọi ta là Tiểu Điềm Điềm

Dường như thế giới này chỉ nhỏ hơn thế giới Hồng Hoang một chút.
Điều này làm cho Tôn Ngộ Không kinh ngạc không thôi.
Hắn nghĩ không ra, rốt cuộc là ai, có thể chế tạo ra một thế giới hoàn mỹ to lớn đến vậy?
Ít nhất, với tu vi tu luyện ban đầu là Đại La Kim Tiên của hắn, cũng còn lâu mới có thể sáng tạo ra được một thế giới rộng lớn như vậy.
Phi hành nửa ngày cũng không thể tìm thấy điểm cuối, Tôn Ngộ Không đành bỏ cuộc. Hắn nghĩ, lập tức đi theo đường cũ trở về, chuẩn bị đi tìm Ngưu Ma Vương.
Ngọc bội đeo bên hông Ngưu Ma Vương, thế mà có thể khiến hắn khôi phục trí nhớ cùng pháp lực, chắc chắn không thể xem thường.
Hắn muốn biết rõ lai lịch cùng công dụng của miếng ngọc bội kia.
Mất vài ngày, Tôn Ngộ Không cuối cùng cũng tìm được Ngưu Ma Vương trong một hang động trên đỉnh núi, hắn còn gặp được Ngưu phu nhân - Thiết Phiến công chúa.
Có điều, khiến Tôn Ngộ Không thầm sợ hãi chính là ánh mắt của Thiết Phiến công chúa nhìn hắn rất kỳ quái.
Nhưng mà kỳ quái chỗ nào thì hắn không nói được.
“Ha, ha, ha, không nghĩ rằng hiền đệ lại ở thế giới này, có thể gặp được hiền đệ thật sự quá tốt.”
Ngưu Ma Vương thấy Tôn Ngộ Không, cực kỳ phấn khởi, nhiệt tình chiêu đãi.
Tôn Ngộ Không không hề che dấu mục đích của mình, hắn trực tiếp chỉ vào ngọc bội bên hông Ngưu Ma Vương: “Đại ca, thoạt nhìn ngọc bội này rất đặc biệt, không biết ngươi từ đâu mà có?”
Nghe Tôn Ngộ Không hỏi về ngọc bội, Ngưu Ma Vương cũng không có ý định giấu diếm, ăn ngay nói thật: “Lúc trước ta lấy được miếng ngọc bội này từ trên người Tử Hà, cảm thấy chất liệu tốt nên vẫn luôn đeo bên người…”
“Báo.”
Đúng lúc này, đột nhiên có một con ngưu yêu chạy vào đại sảnh, bẩm báo với Ngưu Ma Vương: “Bẩm Đại vương, có thuộc hạ phát hiện được tung tích của Tử Hà tiên tử.”
Ngưu Ma Vương nghe thấy vậy, nhất thời xấu hổ mà nhìn thoáng sang Thiết Phiến công chúa.
Con ngưu yêu này đúng là không có mắt, thấy phu nhân ta ở bên cạnh, vậy mà còn dám nói thẳng tên của Tử Hà tiên tử!
Có điều, hắn thấy Thiết Phiến công chúa cũng không tức giận, mà chỉ im lặng ngồi một bên, hắn mới dám âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn áy náy ôm quyền với Tôn Ngộ Không: “Hiền đệ, vi huynh có chút việc phải xử lý một chút, ngươi ở đây uống trà đợi ta một lát, ta đi sẽ về ngay.”
Hắn quay sang Thiết Phiến công chúa: “Phu nhân, phiền ngươi tiếp Tôn hiền đệ một chút.”
Thiết Phiến công chúa không chút nghĩ ngợi, đáp lại: “Yên tâm, thiếp thân sẽ chiếu cố Tôn thúc thúc thật tốt, phu quân cứ đi giải quyết chuyện của ngươi đi.”
Nhìn dáng vẻ dịu dàng của Thiết Phiến công chúa, Ngưu Ma Vương không khỏi hiện lên một tia ngờ.
Kỳ quái, phu nhân làm sao vậy, đã rất lâu rồi nàng chưa nói chuyện dịu dàng với ta như vậy?
Hay là do có mặt người ngoài, nên nể mặt ta?
Nếu thật sự là như vậy, ta phải giữ Tôn Ngộ Không ở lại vài ngày mới được.
Còn nữa, sau khi nghe thấy tên của Tử Hà, nàng cũng không nổi đóa? Chẳng lẽ, nàng thật sự đã nghĩ thông suốt, đồng ý cho ta nạp thiếp?
Nghĩ đến đây, Ngưu Ma Vương không khỏi hưng phấn mà phồng cả mũi.
Hắn vội vàng rời khỏi đại điện.
Tôn Ngộ Không thấy thế, lập tức bước đi theo.
Hắn nghe được hai chữ “Tử Hà”, mà Ngưu Ma Vương còn nói miếng ngọc kia là từ Tử Hà mà có, hắn đương nhiên muốn xem xem Tử Hà rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Có phải là kẻ chủ mưu đằng sau thế giới này.
Nhưng, hắn vừa mới đứng dậy, đột nhiên cảm thấy có một làn gió thơm kéo đến. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một bóng người đứng chắn trước mặt.
Là Thiết Phiến công chúa.
May là Tôn Ngộ Không phản ứng nhanh, bằng không sẽ đụng phải người của Thiết Phiến công chúa.
“Tẩu tử….”
Tôn Ngộ Không còn đang muốn hỏi vì sao Thiết Phiến công chúa lại ngăn cản hắn.
Lại phát hiện vẻ mặt công chúa nhìn hắn tràn đầy u oán.
“Tại sao ngươi lại gọi ta là tẩu tử?”
Tôn Ngộ Không chần chờ một lát: “Ngưu phu nhân?”
Thiết Phiến công chúa lại càng u oán: “Ngưu phu nhân? Trước kia không phải ngươi luôn gọi ta là Tiểu Điềm Điềm sao?”
“Phụt!”
Thời khắc này, rất nhiều người đang xem trực tiếp sặc nước miếng.
Ngọc đế, Như Lai, Thái Thượng Lão Quân, Đát Kỉ… tất cả đều nghẹn họng trố mắt, vẻ mặt ngây ra như phỗng.
Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Thiết Phiến công chúa sẽ nói những lời ái muội như vậy với Tôn Ngộ Không.
Tiểu Điềm Điềm, thật sự là chính miệng Tôn Ngộ Không nói ra sao?
Hắn và Thiết Phiến công chúa quen nhau từ khi nào? Qúa kín tiếng rồi.
“Thật không thể tin được, không thể tin được.”
Đát Kỉ vừa lắc đầu, vừa cảm thán: “Tôn Ngộ Không này hóa ra còn có thể nói được những lời buồn nôn như vậy.”
Tiểu Tê Tử cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, nàng cảm khái: “Khó trách, sau khi gặp được Bạch Tinh Tinh, hắn lại chủ động theo đuổi nàng, không nghĩ tới hắn thế mà lại cất giấu một nội tâm quân tử như vậy.”
Lý Nguyên có lẽ đã sớm đoán được, nên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm.
“Đoàng!”
Tôn Ngộ Không nghe Thiết Phiến công chúa nói, như bị sét đánh bên tai, hoảng sợ đến mức cả tròng mắt và cằm đều rớt xuống đất.
Hắn nhìn Thiết Phiến công chúa với vẻ không thể tin được, nội tâm bùng nổ như một cơn sóng thần đánh ập tới.
“Ngươi, ngươi”
Hắn khiếp sợ chỉ vào Thiết Phiến công chúa, lắp ba lắp bắp: “Ngươi, ngươi chính là người nói chuyện trên điện thoại cùng ta, Tiểu Điềm Điềm?”
Thiết Phiến công chúa thẹn thùng gật đầu: “Chính là ta.”
Tôn Ngộ Không còn đang mờ mịt: “Nói cách khác, trượng phu ức hiếp ngươi đó, chính là đại ca của ta Ngưu Ma Vương sao?”
“Đúng vậy.” Thiết Phiến công chúa gật đầu nói: “Ngươi còn nói muốn giúp ta dạy dỗ hắn nữa mà.”
Tôn Ngộ Không cũng không biết phải làm sao để diễn tả tâm trạng của mình lúc này, hắn hoàn toàn không ngờ tới, người nói chuyện phiếm với mình, vậy mà lại là phu nhân đại ca kết nghĩa của hắn.
Chuyện này xong rồi, điện thoại hại chết người rồi!
“Sao ngươi cũng tới thế giới này vậy? Ngươi là đặc biệt tới tìm ta sao?”
Tiểu Điềm Điềm, không, hai mắt Thiết Phiến công chúa lóe sáng nhìn Tôn Ngộ Không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận