Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1399 - Lão tăng quét rác! (2)

Trương Ngọc Cầm đi tới phía trước màn sáng, Nhật Nguyệt Phân Quang Kiếm trong tay lần lượt tỏa ra hai loại huyền quang màu vàng và màu bạc.
Nhất thời, vô số kiếm khí như sao trời chém lên màn sáng.
Chỉ thấy thời gian đang đung đưa, hư không đang sụp đổ, pháp tắc đang tan biến.
Nhưng mà, công kích của Trương Ngọc Cầm tuy vô cùng khủng bố, kéo dài không ngừng.
Coi như có làĐại La Kim Tiên, đang trong trạng thái không có Tiên Thiên Linh Bảo phòng ngự cũng phải ôm nỗi hận mà tử vong.
Nhưng màn sáng vàng trên bầu trời Minh Sơn tự vẫn kiên cố như lúc ban đầu, không có chút dấu hiệu muốn tan biến nào.
Trương Ngọc Cầm tấn công một hồi, thấy căn bản là không làm gì được màn sáng, không thể không từ bỏ tấn công.
Nàng thực sự đã bị dọa sợ rồi.
Không biết cái màn sáng này rốt cuộc là do tu sĩ ở cảnh giới nào tạo nên?
Ngay cả Nhật Nguyệt Phân Quang Kiếm mà đối phương cũng có thể ung dung ngăn trở, tu vi chỉ sợ ởĐại La Kim Tiên trở lên.
Nhưng nếu tu vi của đối phương cao như vậy, vì sao lại không hiện thân?
Mà lại muốn âm thầm bảo vệ cho một ngôi chùa nho nhỏ?
Trương Ngọc Cầm suy nghĩ trong lòng, thần thức của nàng thì thật nhanh chóng đảo qua từng vị hòa thượng trong Minh Sơn tự.
Cuối cùng, ánh mắt của nàng dừng lại trên người một vị lão tăng quét rác.
Người này vô cùng kỳ quái.
Lúc này, tất cả hòa thượng đều đang tụng Phật hiệu trong miệng, sắc mặt hoặc là hưng phấn, hoặc là khẩn trương, hoặc là sợ hãi, hoặc là cảm thấy may mắn.
Nhưng duy chỉ có vị lão tăng quét rác này vẫn đang không chút hoang mang quét đám lá rụng trên đất.
Biểu tình bình tĩnh không gì sánh được, không có chút rung động nào.
Tựa như căn bản không thấy xung quanh quái lạ.
Vừa so sánh hai phía, người này đúng là có vẻ kì quái.
Chẳng lẽ, hắn chính là người âm thầm giở trò kia?
Chỉ là, tu vi của hắn rõ ràng chỉ là ở cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo, thực lực này ở đâu ra?
"Người nào đang can thiệp vào việc của Thiên Đình? Có bản lĩnh thì đừng giấu đầu lộ đuôi." Trương Ngọc Cầm nhìn chằm chằm vào lão tăng quét rác nói.
Nhưng mà, không có ai đáp lại nàng.
Lão tăng kia vẫn còn đang yên lặng quét rác.
Diệu Giác và các hòa thượng khác vẫn chắp hai tay, trong miệng không ngừng tụng Phật hiệu như cũ.
Nhưng Trương Ngọc Cầm lại càng tin tưởng vào suy đoán trong lòng, nàng cảm thấy lão tăng quét rác kia vô cùng bất thường.
Chỉ là, bởi vì có màn ánh sáng ngay trước mắt, cho nên nàng cũng không có cách nào xuống phía dưới thăm dò đối phương, xác minh suy đoán trong lòng.
Trương Ngọc Cầm đảo mắt.
Quên đi, việc này đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của nàng, hay là quay trở về thương lượng với các tỷ muội một chút rồi quyết định xử trí Minh Sơn tự như thế nào.
Nghĩ tới đây, Trương Ngọc Cầm lập tức xoay người, chuẩn bị dẫn thiên binh thiên tướng rời đi.
Nhưng mà, nàng vừa mới xoay người, chỉ nghe thấy một âm thanh trực tiếp từ hư không truyền vào trong tai của nàng.
"Hi vọng các ngươi về sau đừng tới Minh Sơn tự quấy rối lão phu thanh tu nữa."
Âm thanh không nhanh không chậm, mang theo mấy phần cảm giác già mua, vừa nghe đã biết chính là xuất phát từ miệng người lớn tuổi.
Trương Ngọc Cầm trong lòng hơi động, nhất thời dừng lại.
Nàng quay mạnh đầu nhìn lại Minh Sơn tự, hai mắt nhìn chằm chằm là lão tăng quét rác kia.
Chỉ thấy lão tăng quét rác lúc này đã dừng quét lại.
Hai tay lộ ra bên ngoài cầm lấy cái chổi, biểu tình bình tĩnh nhìn Trương Ngọc Cầm.
"Các hạ rốt cuộc là ai?" Trương Ngọc Cầm hỏi lão tăng quét rác.
Diệu Giác nghe thấy câu hỏi của Trương Ngọc Cầm thì không khỏi nhíu mày một cái.
Nàng đang nói chuyện với người nào?
Chẳng lẽ, nàng đã phát hiện ra điều gì?
Nghĩ tới đây, Diệu Giác không khỏi vội vàng nhìn lại một lượt các hòa thượng xung quanh.
Muốn phát hiện một điểm bất thường.
"Một lão tăng quét rác vô danh mà thôi."
Trong tai Trương Ngọc Cầm lại trực tiếp vang lên giọng nói vừa nãy.
Quả nhiên là hắn!
Không nghĩ tới, thế mà hắn lại che giấu tu vi!
Trương Ngọc Cầm tâm thần chấn động.
"Vì sao ngươi phải can thiệp vào chuyện của Thiên Đình?" Trương Ngọc Cầm hỏi lão tăng quét rác.
"Ha ha, các ngươi nỗ lực phá hoại nơi ta tu hành còn hỏi ta tại sao lại can thiệp vào chuyện của Thiên Đình. Không cảm thấy rất buồn cười sao?"
Miệng của lão tăng quét rác không hề chuyển động, nhưng giọng nói của hắn lại trực tiếp truyền vào trong tai Trương Ngọc Cầm.
Trương Ngọc Cầm thản nhiên nói: "Quấy nhiễu Thiên Đình làm việc, ngươi không sợ sẽ bị đại quân của Thiên Đình nghiền thành bột mịn sao?"
Giọng điệu của lão tăng quét rác như kể một câu chuyện cũ bình bình nói:
"Lão phu không gây sự, nhưng ta chưa bao giờ sợ phiền phức. Muốn nghiền ta thành bột mịn, tự nhiên cũng phải chuẩn bị tốt tâm lí bị ta nghiền thành bột mịn."
Trương Ngọc Cầm biến đổi sắc mặt một hồi.
Nàng không tiếp tục nói thêm câu nào với lão tăng quét rác, mang theo thiên binh thiên tướng trực tiếp rời khỏi Minh Sơn tự.
Vẫn nên báo lại tình hình ở đây cho nhóm Thất muội xem xử lý lão tăng quét rác này như thế nào!
Thấy thiên binh thiên tướng lần nữa bại trận mà rút lui, hòa thượng Minh Sơn tự không khỏi vui mừng đến chảy nước mắt.
"Thật tốt quá, thiên binh chạy. Chúng ta an toàn rồi!"
"Cảm tạ Phật Tổ lần nữa hiển linh."
"Phật Tổ thực sự đang phù hộ Minh Sơn tự chúng ta!"
"Ngã Phật từ bi!"
". . ."
Diệu Giác sau khi quan sát một hồi, hắn rốt cuộc phát hiện một điểm dị thường trong đám người.
Hắn không giống như những hòa thượng khác nhảy cẫng lên reo hò, mà yên lặng đi tới trước mặt lão tăng quét rác.
"Xin hỏi Liễu Phàm trưởng lão, vừa rồi là ngài đang âm thầm phù hộ Minh Sơn tự sao?"
Giọng điệu của Diệu Giác thể hiện sự khách khí phi thường, không vì Liễu Phàm chỉ là một lão tăng quét rác mà thất lễ.
Liễu Phàm bình tĩnh nói: "Lão phu chỉ là không muốn ngoại nhân tới quấy rầy lão phu thanh tu mà thôi."
Nhận được câu trả lời khẳng định của lão tăng quét rác, Diệu Giác vừa vui mừng vừa lo sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận