Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2055 - Trường Sinh Thần Đình! (2)

Dương Quá không thể tin, nếu như luyện chế những Tiên thảo Tiên quả, tinh thiết vàng ròng này thành đan dược và pháp bảo, không biết có thể bồi dưỡng ra bao nhiêu đại năng tuyệt thế?
Chỉ sợ Tiên Đường đối mặt với luồng thực lực này cũng phải nhượng bộ lui binh, không dám chống chọi trực diện.
Trên đường đi, ngoại trừ kỳ trân dị bảo đầy mắt, Dương Quá còn gặp không ít tu sĩ, cung nga.
Tu vi của những tu sĩ này không thấp hơn Kim Tiên kỳ.
Những cung nga đó, mỗi một người đều khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại.
Chỉ là, dù là ai, chỉ cần nhìn thấy Trường Sinh Thiên đi ngang qua đều quỳ bái hành lễ cung kính.
Ngay cả chim bay cá nhảy cũng không ngoại lệ.
Hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Trường Sinh Thiên.
Nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt, Dương Quá cứ giống như đang nằm mơ, chỉ cảm thấy không chân thật.
Đương nhiên Dương Khang đều thu biểu cảm khiếp sợ của con trai vào mắt.
Trong lòng không khỏi đắc ý.
Sở dĩ hắn không trực tiếp bay vào cung điện, mà đi từ cổng chính, chính là muốn con trai cảm nhận đôi chút quyền thế của hắn.
Dù sao thì mỗi một người cha đều hy vọng con trai sùng bái mình.
Xuyên qua từng hành lang, nghênh đón từng cái quỳ lạy của đại năng tuyệt thế, Dương Quá đi đến trong một đại điện với Trường Sinh Thiên.
Ngôn ngữ đã không cách nào hình dung sự hùng vĩ, khí phách và hoa lệ của cung điện này.
Dương Quá đứng trong cung điện, thật sự trải nghiệm được cái gì gọi là “Chân đạp nhật nguyệt, tay hái sao”.
Dương Khang ngồi trên thần tọa của chính điện, quân lâm cửu thiên.
Hắn bảo Dương Quá ngồi ngay bên cạnh mình.
Sau đó, hắn hỏi Dương Quá: “Hiện tại, ngươi có thể nói cho ta sao người biết chuyện ta là phụ thân ngươi chưa? Phải biết rằng, chuyện ta trở thành Trường Sinh Thiên, ngoại trừ ta thì không có người thứ hai biết.”
Nhưng Dương Quá không lập tức trả lời câu hỏi của phụ thân, mà hỏi ngược lại: “Ngươi nói cho ta trước, nếu ngươi đã lợi hại như vậy, tại sao mấy năm nay ngươi chưa từng trở về thăm mẫu thân và ta?”
Dương Khang giải thích: “Ban đầu lúc ta rời đi vốn không biết Mộc Niệm Từ sinh ra ngươi, mấy năm nay ta cũng không đoán đến phương diện này.”
Dương Quá: “Cho dù ngươi không biết có ta, vậy mẫu thân ta thì sao? Tại sao không đi thăm nàng?”
Dương Khang: “Ban đầu xảy ra một biến cố rất lớn, cho nên ta không thể không rời đi, mẫu thân ngươi không chịu rời đi, cho nên…”
Hắn nhún vai, có dáng vẻ ngươi hiểu đấy.
Nhưng Dương Quá không tin lời của Dương Khang, hắn có chút thất vọng nói: “Thật ra ngươi hoàn toàn không thích mẫu thân ta đúng không?”
Xem ra, ban đầu Lý Nguyên nói đều là sự thật, quả thật Dương Khang chỉ có suy nghĩ ôm mẫu thân vui đùa mà thôi.
Dương Khang nghe vậy, cũng không phản bác.
Chỉ là, hắn tìm cho bản thân một cái cớ, nói: “Mấy năm nay, tâm tư của ta luôn đặt trên tu luyện, bởi vậy những thứ khác đều không quan tâm đến, nhi nữ thường tình đã sớm buông bỏ. Nếu không, ta cũng sẽ không đạt được thành tựu như hiện giờ.”
Dương Quá hơi tin lời nói này của Dương Khang.
Nếu như không phải tu luyện, đạt đến mức độ cuồng ma, chỉ sợ phụ thân không thể tu luyện đến cảnh giới Thánh Nhân chí cao vô thượng như vậy đúng không?
Dù sao thì đây cũng là Thánh Nhân.
Hồng hoang từ xưa đến nay, người đạt tới cảnh giới này không quá mười người.
Bởi vậy, vì chuyên tâm tu luyện, phụ thân đã vứt bỏ nữ nhi thường tình, cũng là theo tình theo lý!
Vốn Dương Quá có chút hận phụ thân ruột thịt của mình, nhưng giờ phút này, hắn không hận nổi nữa.
Thật sự là thành tựu Dương Khang đạt được quá cao rồi!
Hắn vốn không biết cái gọi là tu luyện của phụ thân mình vốn không phải là ngồi xuống bật hơi, thật ra là đi gieo họa cho những vận mệnh chi tử, cướp đoạt nữ chính của vận mệnh chi tử, cắt cơ duyên của vận mệnh chi tử.
Gieo họa từng vận mệnh chi tử vốn hăng hái thành từng người bệnh trầm cảm.
Nếu như Dương Quá không phải là con trai của Dương Khang, thì nhất định cũng bị Dương Khang tính kế.
Dương Khang chú ý đến biểu cảm của con trai, tiếp tục nói: “Ngươi yên tâm, nếu ngươi đã là con trai ta, sau này chắc chắn ta sẽ không bạc đãi ngươi, nhất định sẽ để ngươi trở thành chí tôn vô thượng dưới một người, trên vạn người. Ngươi có nguyện vọng gì không, có thể nói cho ta, bất kể là quyền lợi, thực lực, pháp bảo, hay là nữ nhân, ta đều có thể thỏa mãn ngươi.”
Dương Quá nhìn phụ thân, vẻ mặt mong chờ nói: “Ta muốn mẫu thân sống lại, được không?”
Dương Khang chần chờ nói: “Được thì được, nhưng mẫu thân ngươi sớm đã chuyển thế đầu thai, cho dù hồi phục ký ức của nàng, bởi vì nàng có ký ức mấy kiếp sau khi trùng sinh, cũng không đơn thuần là mẫu thân của ngươi nữa, ngươi chắc chắn muốn ta hồi sinh nàng sao?”
“Điều này…”
Dương Quá nghe vậy, lập tức trở nên do dự.
Đúng vậy, sau khi mẫu thân sống lại, có ký ức của mấy kiếp Luân Hồi, nói không chừng mỗi một kiếp nàng Luân Hồi sẽ có một gia đình, một đám con cái.
Nếu bản thân hồi sinh nàng, nàng khôi phục lại ký ức của mấy kiếp thì sẽ có tâm tính gì?
Nàng nên dùng tâm thái gì đối đãi với con trai của mình?
Xem ra, mãi mãi cũng không trở về như trước đây được nữa.
Trong lòng Dương Quá rất tiếc nuối.
“Hiện tại, ngươi có thể nói cho ta sao ngươi biết thân phận thật sự của ta chưa?”
Dương Khang lại hỏi.
Chuyện này thật sự khiến hắn trăm bề không hiểu.
Hắn rất muốn biết rốt cuộc bản thân đã sơ suất ở chỗ nào, từ đó để người ngoài biết thân phận thật sự của mình?
Dương Quá không giấu diếm nữa, hắn nói thật: “Là một người nói cho ta.”
Dương Khang nhướng mày dưới lớp mũ rộng vành.
“Ai?”
Rốt cuộc là ai lại biết thân phận thật sự của ta?
Dương Quá: “Một người có lẽ ngươi quen biết, nghe nói các ngươi từng có xung đột.”
Xung đột?
Bỗng nhiên trong lòng Dương Quá khẽ động, trong đầu lập tức hiện lên cái tên của một người.
Không lẽ là hắn?
“Hắn là Lý Nguyên!”
Quả nhiên là hắn!
Nghe con trai nói ra tên của Lý Nguyên, Dương Khang đột nhiên bừng tỉnh, đồng thời sắc mặt cũng trở nên khó coi lạ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận