Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 471 - Đánh không phản đòn, mắng không đáp trả!

Chỉ có điều, đao không giết chết Di Lặc, n Kiều Nga không có biện pháp báo thù khác.
Suy nghĩ một lúc, nếu Di Lặc thay đổi: Ăn nói khép nép như thế, nàng không cần phải khách khí, ói một ngụm đờm ở trên mặt Di Lặc.
Mặt mập của Di Lặc giận đến không ngừng co quắp.
Không nhịn được muốn nôn mửa.
Ngay cả Khẩn Na La bên cạnh thấy thế, không nhịn được, một trận sôi trào, ánh mắt gần như không dám nhìn thẳng mặt Di Lặc.
Thật sự là ác tâm!
“n cô nương, bây giờ nên bớt giận.”
Vẻ mặt Di Lặc hỏng mất hỏi.
Hắn thật sự là không trở tay đáp lại, mắng không lại được, chỉ cầu dẫn tổ tông trước mắt đi.
n Kiều Nga thấy dáng vẻ Di Lặc chạy hội, tức một chút, vừa hay nàng cũng muốn nhìn một chút cái kia… Rốt cuộc Lý tiền bối, Thược Dược tiền bối là người nào, cho nên quay đầu đi về phía cửa lớn.
Từ đầu đến cuối, nàng không có ý định nói chuyện với kẻ thù lớn Di Lặc - gián tiếp giết cha nàng.
Di Lặc thấy rốt cuộc n Kiều Nga bằng lòng đi, đều vui quá mà sắp khóc.
Huhuhu, cám ơn ông trời!
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng lau cục đờm trên mặt, sau đó theo sát n Kiều Nga đi tới cửa lớn.
Trước thạch sư ở ngoài cửa lớn, chỉ thấy một tuyệt thế giai nhân phong hoa tuyệt đại, vóc người thướt tha, khí chất lãnh diễm, đang không nhúc nhích đứng ở trước một chiếc xe ngựa hoa lệ.
Cho tới bây giờ n Kiều Nga không nghĩ tới, trên thế giới này vẫn còn có tuyệt sắc giai nhân hạng hoàn hảo như thế, cho dù nàng là nữ tử, nhìn không khỏi cực kỳ động lòng.
Nàng là... Thược Dược tiền bối sao? Nhìn sao không giống? Người có thể khiến Di Lặc sợ hãi như thế, không phải là cực kỳ hung thần ác sát, khí thế bức người sao? Khi n Kiều Nga đang chần chờ, Di Lặc bước lên phía trước hai bước, khom người hành lễ với Thược Dược.
“Di Lặc bái kiến tiền bối, dẫn n cô nương tới cho tiền bối.”
Hắn có phần thấp thỏm giải thích một câu: “Lúc trước không biết tiền bối lại biết n cô nương, thế cho nên có điều mạo phạm, mong tiền bối tha lỗi.”
Thì ra là nàng thật sự là cái kia… Thược Dược tiền bối thần bí! n Kiều Nga lộ vẻ xúc động không dứt.
Nàng càng không nghĩ đến, Thược Dược tiền bối khiến quốc sư kinh hồn bạt vía, lại là một mỹ nữ lãnh diễm trẻ tuổi như vậy.
Rốt cuộc đối phương có năng lực gì, lại khiến quốc sư dưới một người trên vạn người sợ hãi không dứt? Còn nữa, ta gần như là không nhận ra nàng, tại sao nàng lại muốn tới giúp ta? Trong lòng n Kiều Nga tràn đầy nghi vấn.
Thược Dược không liếc mắt nhìn Di Lặc, trực tiếp nói với n Kiều Nga: “Ngươi theo ta lên xe thôi!”
Vừa nói, nàng một bước đi vào xe ngựa trước.
n Kiều Nga chần chờ một chút, rồi đi vào xe ngựa.
Chín con tuấn mã kéo xe ngựa, không có người cưỡi, bản thân chậm rãi chạy.
Di Lặc và Khẩn Na La thấy Thược Dược cứ đi như vậy, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Thật là may mắn, không bị đốt làm đèn trời.
n Kiều Nga liếc mắt đánh giá bên trong xe ngựa, thế nhưng rộng rãi ngoài dự tính, đi bên trong không cần khom lưng, còn có những đồ vật như cái ghế, bàn trà, lộ vẻ cực kỳ xa hoa.
Chẳng qua, lực chú ý của n Kiều Nga vẫn đặt ở trên người Thược Dược.
Chỉ thấy Thược Dược lạnh nhạt ngồi ở trên ghế, nhìn qua giống như một đóa sen lạnh lùng, tuyệt thế mà độc lập.
n Kiều Nga kéo mặt nạ trên mặt bản thân xuống, lộ ra một gương mặt đẫy đà, nhưng dung nhan đẹp đẽ lại không thấy mập chút nào.
Mặc dù dung mạo không hơn Thược Dược, Ðát Kỷ, nhưng so sánh với nhóm người Thương Thanh Quân, Tam Tiêu lại không có phần thua kém.
Nàng hỏi Thược Dược: “Ngươi là ai? Tại sao muốn giúp ta?”
Thược Dược cười nhạt, diễm lệ giống như trăm hoa đua nở, nàng thản nhiên nói: “Ta không giúp ngươi, ta chỉ là phụng lệnh công tử nhà ta, tới dẫn ngươi đi gặp hắn mà thôi.”
“Công tử nhà ngươi là ai?”
n Kiều Nga càng thấy kỳ quái.
Thược Dược: “Đến rồi ngươi sẽ biết.”
Thấy Thược Dược không nói, n Kiều Nga không ép buộc, như đối phương nói cứ đến sẽ biết.
Dù sao... cái mạng của nàng cũng là đối phương cứu về, nàng không sợ đối phương làm gì bất lợi với nàng.
n Kiều Nga ngồi xuống ở trước mặt Thược Dược, nàng tò mò hỏi Thược Dược: “Tại sao yêu tăng có sợ các ngươi như vậy?”
Thược Dược thản nhiên nói: “Trên thế giới này, có thể khiến người khác sợ, chỉ có một nguyên nhân, thực lực mạnh hơn đối phương.”
n Kiều Nga gật đầu tán đồng.
Nàng cảm thấy, lời Thược Dược nói ra chính là bản chất cá lớn nuốt cá bé của thế giới này.
Không bao lâu, xe ngựa dừng lại.
Lúc này, n Kiều Nga mới giật mình, mới vừa rồi nàng lại không cảm nhận được một chút xóc nảy nào.
Đây quả thực không thể tin nổi.
Xuống xe ngựa, n Kiều Nga liếc mắt nhìn thấy bể cây hòe điểm hoa bên cạnh cửa lớn.
Đột nhiên, tâm trạng nàng chấn động, rốt cuộc biết Lý công tử là ai.
Lại là Lý Nguyên! Lại là Lý Nguyên phái người cứu ta! Trong lòng n Kiều Nga nổi lên cơn sóng gió động trời, bị phát hiện rung động đến mức tâm trạng chấn động quay cuồng.
Cái tên Lý Nguyên này, nàng từng nghe cha Tỷ Can nhắc tới vô số lần.
Mỗi lần nhắc tới, nhất định cha khen không dứt miệng, thổi Lý Nguyên bay lên trên trời, hoàn toàn không có trên mặt đất.
Nói Lý Nguyên chẳng những anh tuấn phóng khoáng, nổi bật bất phàm, mà còn tài hoa hơn người, học quán cổ kim.
Hơn nữa còn nói đã gả nàng cho Lý Nguyên, còn sắp xếp n Kiều Nga và Lý Nguyên thân mật.
Mà nhà của Lý Nguyên ở Thành Nam, trước cửa có một cây hòe lớn.
n Kiều Nga chưa từng gặp tin tưởng cha nói khoác, nàng không cảm thấy trên thế giới này thật sự có nam tử hoàn hảo như vậy.
Hơn nữa, từ nhỏ nàng đã có giấc mộng hiệp khách, thích tiêu dao tự tại, trường kiếm chân trời.
Không muốn chấp nhận cự sắp xếp của cha, thân mật với nam tử chưa quen biết.
Vì vậy, cha để nàng và Lý Nguyên thân mật, mặc dù nàng ra cửa, nhưng lại trực tiếp gửi chim bồ câu cho Lý Nguyên, căn bản không đi gặp mặt Lý Nguyên.Viptruyenfull.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận