Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 781 - Hiên Viên kiếm của Nhân Hoàng (2)

Tiểu Tê Tử tò mò nhận lấy Minh Hồng đao, chỉ thấy thanh đao dài ba tấc, thân đào có hình giọt nước giống như một vầng trăng cong cong, trên lưỡi đao trắng như tuyết còn phủ đầy hoa văn, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Tiểu Tê Tử quan sát một hồi thanh đao nhỏ như món đồ trang sức này, trong lòng ngược lại thấy thích thú.
Tròng mắt nàng xoay chuyển, nói với Hiên Viên thị: “Ngươi chỉ tặng lễ vật cho ta, không định tặng lễ vật cho Nữ Bạt tỷ tỷ sao?”
Hiên Viên thị suy nghĩ một chút, lại móc ra thanh tiểu kiếm dài ba tấc từ trong ngực rồi đưa cho Tiểu Tê Tử: “Xin ngươi đưa thanh kiếm này của ta cho nàng.”
Tiểu Tê Tử quan sát thanh kiếm, toàn thân thanh kiếm hiện lên màu đồng đỏ, trên thân kiếm khắc chữ kỳ lạ, quanh thân kiếm hiện ánh sáng vàng lấp lánh, có vẻ thần vận vô cùng bất phàm.
“Kiếm này có tên là gì?” Tiểu Tê Tử tò mò hỏi.
Hiên Viên thị nhìn thanh tiểu kiếm, cảm khái nói: “Thanh kiếm này dùng tên ta đặt tên.”
Trên mặt Tiểu Tê Tử hiện lên vẻ bất ngờ: “Nói như vậy, đây chính là Hiên Viên kiếm trong truyền thuyết sao?”
Hiên Viên kiếm cũng là Nhân Hoàng kiếm, tượng trưng cho sự uy nghiêm của Nhân Hoàng, vốn có uy lực khó mà tin nổi, đẳng cấp tương đương với Hậu thiên linh bảo cực phẩm.
Nếu như Nhân Hoàng tự mình sử dụng, thậm chí có thể sánh ngang với Hậu Thiên chí bảo.
Hiên Viên thị gật đầu: “Trước đây ta vì vị trí Nhân Hoàng mà từ bỏ nữ nhi của mình, hiện giờ ta đưa Hiên Viên kiếm tượng trưng cho Nhân Hoàng cho nàng, hy vọng có thể bù đắp chút một chút cho tổn thương của nàng.”
“Xem như ngươi có lòng.” Ấn tượng của Tiểu Tê Tử với Hiên Viên thị cải thiện một chút.
Vẻ mặt Hiên Viên thị thành khẩn nói với Lý Nguyên: “Trước đây ta không thể làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân, để cho nữ nhi từ khi còn nhỏ đã không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Lý lão đệ, ta xin ngươi sau này giúp ta chăm sóc Nữ Bạt một chút, cảm ơn.”
Nói xong, hắn nâng ly rượu lên kính Lý Nguyên một cái, rồi lập tức uống cạn sạch.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Chuyện của mình thì tự làm, đừng nên làm phiền người khác.”
Cho rằng lấy lòng Tiểu Tê Tử thì hắn sẽ bằng lòng giúp đỡ chăm sóc Nữ Bạt, Hiên Viên thị quá đơn giản rồi.
Mặc dù Minh Hồng đao là một món Hậu thiên linh bảo thượng phẩm khó có được ở Hồng Hoang nhưng Lý Nguyên cũng không để vào mắt.
Hiên Viên thị thấy Lý Nguyên từ chối thỉnh cầu của hắn thì khó xử nói: “Nhưng Nữ Bạt không chịu tha thứ cho ta, mặc dù ta có lòng muốn chăm sóc nàng nhưng hữu tâm vô lực.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Dù có khó thế nào thì có khó bằng việc đánh bại Xi Vưu không? Ngươi xem chuyện này trở thành một trận chiến tranh giành không phải là được sao?”
Hiên Viên thị nghe vậy thì ánh mắt không khỏi sáng lên, hắn vui mừng nói: “Lý lão đệ nói phải, ta sẽ xem đây là một trận chiến, không thể không khiến cho nữ nhi tha thứ cho ta.”
Lại uống một lúc, lúc này Hiên Viên thị mới mang theo men say cáo từ rồi rời khỏi khách điếm.
“Nữ Bạt tỷ tỷ, cái này tặng cho ngươi.”
Phòng lầu hai của khách điếm, Tiểu Tê Tử cầm theo Hiên Viên kiếm nhỏ bé trong tay đưa cho Nữ Bạt.
“Ta không cần đồ của hắn.” Nữ Bạt lắc đầu nói.
Tiểu Tê Tử nắm lấy bàn tay Nữ Bạt, đặt Hiên Viên kiếm lên: “Không cần thì quá phí, cái gì nên nhận cái gì nên hận thì vẫn tiếp tục hận. Cái này không liên xung đột nhau.”
Nữ Bạt nhìn Hiên Viên kiếm trong tay, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Đúng rồi.”
Tiểu Tê Tử nhớ đến điều gì đó, nhắc nhở Nữ Bạt:
“Phụ thân ta bảo phụ thân ngươi đối phó với ngươi giống như một trận chiến tranh giành, ngươi phải cẩn thận một chút, không nên khinh địch, dễ dàng đầu hàng.”
Nữ Bạt thản nhiên nói: “Yên tâm đi, vào khoảnh khắc hắn sai Ứng Long đến giết ta, ta cũng coi như hắn chết rồi, mặc kệ hắn làm gì thì cũng không còn liên quan đến ta nữa.”
Ngày hôm sau, Nữ Bạt ăn xong điểm tâm thì ngồi xe hơi với Tiểu Tê Tử đi làm.
Cửa hàng điện thoại di động mới mở cửa không bao lâu, Nữ Bạt đã thấy bóng dáng của Hiên Viên thị đi từ cửa vào.
Nàng lập tức ngày hôm nay tâm trạng không tốt.
“Sao ngươi lại đến đây? Không phải ta đã nói ngươi sau này đừng tới quấy rầy ta rồi sao?” Sắc mặt Nữ Bạt khó coi nói.
Hiên Viên thị nhanh chóng giải thích: “Không phải ta tới tìm ngươi, ta là đến mua điện thoại di động. Đã sớm nghe nói điện thoại di động này thần kỳ, ta cũng muốn mua cho mình một cái.”
Nữ Bạt thấy Hiên Viên thị đến mua điện thoại di động thì lập tức không có lý do đuổi người.
Nàng nhỏ giọng nói với Tiểu Tê Tử: “Tiểu Tê Tử, ngươi đến nói chuyện với hắn đi! Ta không muốn nhìn thấy hắn hay nói chuyện với hắn chút nào.”
Tiểu Tê Tử bất đắc dĩ nhìn Nữ Bạt: “Ta là lão bản mà.”
Nữ Bạt giả vờ đáng thương nhìn Tiểu Tê Tử.
Thấy ánh mắt đáng thương của Nữ Bạt, Tiểu Tê Tử thở dài: “Ôi, được rồi, ai bảo ta là người thương hương tiếc ngọc nhất chứ.”
Trải qua một lượt giới thiệu, Hiên Viên thị mua điện thoại di động, học xong cách sử dụng thì lập tức rời khỏi cửa hàng.
Cũng không quấy rầy gì.
Nữ Bạt lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chờ đến buổi trưa, nàng và Tiểu Tê Tử lại cưỡi xe hơi nhỏ trở lại khách điếm chuẩn bị ăn trưa.
Nhưng mà vừa vào khách điếm, tâm tình nàng lại không tốt.
Chỉ thấy Hiên Viên thị đang kê bàn, bày chén đũa lên bàn ăn.
Mà Lý Nguyên thì nhàn nhã ngồi ở ghế bên cạnh bàn.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Sắc mặt Nữ Bạt sa sầm.
Hiên Viên thị giải thích: “Ta tới tìm Lý lão đệ tham khảo điện thoại di động, kết quả là đến giờ cơm, ta nghĩ đến mỹ thực Lý lão đệ nấu có một không hai ở Hồng Hoang cho nên ở lại chuẩn bị ăn bữa cơm.”
Lý Nguyên nhàn nhạt chen vào một câu: “Hắn đồng ý giúp ta rửa bát.”
Hiên Viên thị gật đầu: “Phải. Cũng không thể ăn chùa không được.”
Vẻ mặt Nữ Bạt bất đắc dĩ.
“Hít.”
Tiểu Tê Tử hít một hơi phía bàn ăn, nói: “Thơm quá, ta đã chảy nước miếng rồi này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận