Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1590 - Muốn lấy ta, ngươi còn chưa xứng

Võ Chiếu lấy lại tinh thần, nàng lạnh nhạt nói với Công Tôn Tập Nhã: “Muốn lấy ta, ngươi còn chưa xứng.”
Công Tôn Tập Nhã nghe vậy, vẻ mặt vẫn thong dong, không hề có vẻ phẫn nộ.
Trong lòng hắn chợt động, chỉ thấy lòng bàn chân hắn hiện ra hàng tỉ tử khí, hư không trên đỉnh đầu, đột ngột có đồ vật như một đám tinh vân nổi lên.
Tử khí mênh mông vô biên, thánh khiết không tỳ vết, khiến người ta thần phục cúng bái.
Trong tinh vân, lóe ra hàng tỉ tinh thần.
Nhìn kỹ, lại phát hiện những tinh thần lấp loé này, lại là từng đoá hoa sen thanh khiết thần thánh.
Hoa sen thần bí khó lường, tràn đầy đạo vận khó có thể dùng lời diễn tả.
Giống như pháp tắc hiện ra.
Khí chất cả người Công Tôn Tập Nhã, trở nên hoàn toàn khác biệt.
Lộ ra vô trần vô cấu, tràn đầy trang trọng trang nghiêm, uy áp vô thượng.
Đối phương rõ ràng đang đứng ở phía trước không xa, nhưng Võ Chiếu lại cảm giác, đối phương lúc này giống như đang đứng trên toàn bộ Hồng Hoang, nhìn xuống nàng.
Khiến nàng cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.
Cảm nhận được khí tức của Công Tôn Tập Nhã, thấy dị tượng tràn ngập khủng bố trên người Công Tôn Tập Nhã, tuy Võ Chiếu đã sớm tu luyện đến cảnh giới sóng lớn cũng không kinh hãi, nhưng lúc này nàng vẫn không khỏi há hốc mồm.
Bởi vì, nàng cảm nhận được, đây là khí tức thuộc về Thánh Nhân mới có.
Công Tôn Tập Nhã, vậy mà là một Thánh Nhân!
Trách không được hắn có thể nhìn trộm quá khứ tương lai!
Công Tôn Ương lúc này cũng kinh ngạc há hốc mồm, trợn lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn con trai của mình.
Hắn hoàn toàn không dám tin, người tản ra khí tức như Hỗn Độn Ma Thần này lại là con trai của hắn.
con trai của ta, sao lại trở nên lợi hại như vậy?
Khí tức trên người đối phương, dường như so với Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên trong truyền thuyết, còn khủng bố tuyệt luân hơn.
Nhưng điều này sao có thể?
Trước hết không nói ngân cước của con trai bình thường thế nào, cho dù hắn là một thiên tài, nhưng chỉ bằng mỗi ngày hắn đều nằm bẹp như tên vô công rồi nghề, tu luyện ba ngày đánh cá, hai ngày phơ lưới.
Cũng không thể trong hai mươi năm ngắn ngủi, đã tu luyện tới cảnh giới này chứ?
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ con trai của ta là một thiên tài tuyệt thế ẩn giấu?
Chẳng qua, nếu như con trai ta thật sự là thiên tài tuyệt thế, muốn lấy Võ Chiếu, hình như cũng không phải hoàn toàn không có khả năng!
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Công Tôn Ương, không nhịn được trở nên có phần nóng bỏng.
“Ngươi thế mà là Thánh Nhân!”
Võ Chiếu lấy lại tinh thần, hơi cảm khái nói một câu.
Nàng không nghĩ tới, Hồng Hoang lại có thêm một vị Thánh Nhân.
Đây chính là một tin tức khó lường!
Truyền đi, cả Hồng Hoang đều phải náo động!
“Thánh Nhân!?”
Công Tôn Ương giật mình, cũng không nhịn được nữa, lập tức kinh hô thành tiếng.
Giọng điệu tràn đầy kinh hãi và nghi hoặc.
Lúc trước, hắn suy đoán Công Tôn Tập Nhã là Kim Tiên, cũng đã khó mà tiếp nhận.
Lúc này nghe Võ Chiếu nói Công Tôn Tập Nhã thế mà là Thánh Nhân, Công Tôn Ương không té xỉu đã coi như là hắn định lực cao.
Nhưng con trai của mình, sao có thể là Thánh Nhân?
Rốt cuộc là ta xuất hiện ảo giác?
Hay là Võ Chiếu điên rồi?
Nếu như, con trai của ta thật sự là Thánh Nhân, hắn muốn lấy Võ Chiếu, vậy chẳng phải dễ như chơi sao?
Công Tôn Tập Nhã thấy dáng vẻ khiếp sợ của Võ Chiếu, khoé miệng không khỏi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin.
Hắn tự tin hỏi Võ Chiếu: “Bây giờ, ngươi cảm thấy ta có xứng lấy ngươi hay không?”
Sắc mặt Võ Chiếu biến ảo một hồi, Thánh Nhân, đương nhiên không tồn tại vấn đề xứng với nàng hay không.
Nàng ngờ vực hỏi Công Tôn Tập Nhã: “Ngươi mới sinh ra chừng hai mươi năm, ngươi tu luyện đến Thánh Nhân thế nào vậy?”
Công Tôn Ương cũng tò mò nhìn con trai, muốn biết, con trai làm sao trong mấy chục năm, liền tu luyện tới cảnh giới Thánh Nhân.
Công Tôn Tập Nhã bình tĩnh nói: “Chuyện này có liên quan gì? Bất kể ta dùng phương pháp gì tu luyện tới Thánh Nhân, nói chung, ta đã tu luyện tới.”
“Hiện tại, ngươi có nguyện ý làm đạo lữ của Thánh Nhân hay không?”
Hắn tiếp tục truy hỏi Võ Chiếu.
Trên mặt Võ Chiếu lộ ra một tia phức tạp, nàng thở dài, nói: “Nếu chưa từng gặp Lý tiền bối, có lẽ, ta cũng đồng ý với ngươi. Đáng tiếc, sau khi gặp được Lý tiền bối, nam nhân khác đã không thể làm ta động lòng.”
Công Tôn Tập Nhã cau mày.
Hắn không nghĩ tới, chính mình sau khi lấy ra thân phận Thánh Nhân, Võ Chiếu lại vẫn cự tuyệt hắn.
Chuyện này làm cho hắn có chút không tiếp nhận được.
Ta là Thánh Nhân đó, sao nàng có thể cự tuyệt?
Hơn nữa còn là loại lý do vớ vẩn này.
Cũng vì từng gặp Lý Nguyên, cho nên không có hứng thú với nam nhân khác?
Lý Nguyên kia, không phải chỉ đẹp trai hơn ta một xíu, ừm, một xíu xìu xiu thôi sao?
Có gì đặc biệt hơn người?
Không nghĩ tới, Võ Mị Nương bá khí vô song, vậy mà cũng nông cạn giống như nữ nhân bình thường!
Nhìn người, chỉ nhìn bề ngoài!
Không yêu nữa!
Trong lòng Công Tôn Tập Nhã oán giận không ngừng, còn có vẻ hơi bất mãn.
Mà Công Tôn Ương bên cạnh cũng tỏ ra rất thất vọng, còn có một tia bất mãn.
Hắn không nghĩ tới, con trai của mình, đã trở thành Thánh Nhân, Võ Chiếu lại vẫn không vừa ý.
Lý tiền bối nọ có đẹp trai, có tốt đến đâu đi chăng nữa, thì có thể sánh với Thánh Nhân sao?
Thực sự không biết Võ Chiếu nghĩ như nào.
Nàng không vừa ý con trai của ta, con trai của ta còn chướng mắt nàng đấy!
Trong lòng Công Tôn Ương vô cùng vì con trai căm phẫn bất bình.
Tuy rằng, Công Tôn Tập Nhã tự nói với mình không yêu nữa, nhưng vẫn cực kỳ không cam lòng.
Dù sao, đây chính là Võ Mị Nương nhân khí tuyệt cao trong thế giới ban đầu của hắn!
Mỹ nhân tài sắc song tuyệt như vậy, nên yêu ta mới đúng, sao có thể trong lòng có nam nhân khác?
“Lý tiền bối đó, ưu tú như vậy hả?”
Công Tôn Tập Nhã nhịn xuống oán giận, có phần không phục hỏi một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận