Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 273 - Lý Nguyên, trèo cao không nổi!

“Đây là một món Tiên thiên linh bảo cực phẩm.”
Cửu Phượng cũng chú ý tới dị tượng của bát sứ, khiếp sợ đến tròng mắt đều trừng ra ngoài.
Nếu bát sứ này là Tiên thiên linh bảo cực phẩm, vậy chẳng phải bát sứ trên bàn này cũng là vậy sao, nghĩ đến đây, hô hấp của Cửu Phượng đều ngừng lại, lông tơ toàn thân đều dựng đứng, kích động không ngừng rùng mình.
Mẹ ơi, vừa rồi bản thân lại dùng một món Tiên thiên linh bảo cực phẩm để dùng bữa.
Điều này, nàng không còn biết đây là xa xỉ, hay là phí của trời.
Cửu Phượng đột nhiên nhớ đến Hậu Thổ từng nói Lý Nguyên có rất nhiều Tiên thiên linh bảo và Hỗn độn chí bảo.
Hiện tại nàng mới hiểu câu nói này có nghĩa là gì.
So với Cửu Phượng nghẹn họng, thì Thương Thanh Quân và Thương Khương thị lại bình tĩnh hơn nhiều.
Dù sao thì bọn họ không phải là người trong tu hành, vốn không thể hiểu được ý nghĩa của Tiên thiên linh bảo.
Bọn họ chỉ biết, bát mà vừa nãy bọn họ dùng để ăn có lẽ vô cùng quý giá.
Dù sao thì vẻ mặt Hậu Thổ nương nương khiếp sợ, mà đồng bọn của Hậu Thổ nương nương càng kinh ngạc đến rớt tròng mắt.
“Có phải mỗi một vật phẩm trong viện của ngươi ít nhất đều là Tiên thiên linh bảo hay không?”
Vẻ mặt Hậu Thổ cảm khái hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên mỉm cười, không trả lời.
Theo như hắn thấy, những thứ này đều chỉ là vật bình thường, không có gì đáng khoe khoang cả.
Sau khi Hậu Thổ cảm khác thì lập tức cáo từ Lý Nguyên.
Lý Nguyên không đưa tiễn.
Hậu Thổ và Cửu Phượng đi ra ngoài trang viên.
Chỉ thấy Dương Mi đạo nhân đang cầm một đôi đũa, vẻ mặt gấp gáp không thể nhịn chờ ở ngoài hàng rào, ánh mắt trông mòn không diễn tả được sắc mặt.
Hắn nhìn thấy Hậu Thổ bưng sủi cảo, lập tức vui vẻ nhảy dựng lên: “Tốt quá rồi, cuối cùng ngươi cũng ra ngoài rồi.
Mau đưa sủi cảo cho ta, ta sắp chảy cạn nước bọt rồi.”
Hậu Thổ nhìn dáng vẻ vui mừng của lão già, tròng mắt đảo qua: “Ngươi nói cho ta nghe đạo hiệu của ngươi trước, ta mới đưa sủi cảo cho ngươi.”
Dương Mi đạo nhân nhìn Hậu Thổ, lắc đầu bất mãn nói: “Cô gái ngươi không chút kính già yêu trẻ nào cả, ta vẫn nên tự mình lấy thôi.”
Hậu Thổ nghe vậy, vội vàng giữ chặt bát.
Nhưng chỉ thấy Dương Mi đạo nhân đưa tay ra trước người phất một cái, trong tay lập tức xuất hiện một bát ngọc, trong bát còn chứa mấy chục cái sủi cảo nóng hổi.
Mà Hậu Thổ đột nhiên phát hiện bát trong tay mình đã biến mất.
Điều này, Hậu Thổ đã không biết nên bày tỏ khiếp sợ trong lòng như thế nào nữa.
Vậy mà nàng lại không biết lão già này cướp bát cách không trong tay nàng đi như thế nào.
Năng lực lấy vật cách không này quả thực khiến cho da đầu nàng tê dại.
Thánh Nhân hoàn toàn không làm được điều này đúng không!
“Wow, ngon, quá thơm, không hổ là món ngon Lý lão đệ làm, thật sự là tuyệt!”
Hậu Thổ bị đánh thức bởi tiếng thán phục khoa trương.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Mi đạo nhân vừa ăn sủi cảo, vừa chậm rãi đi ra ngoài thôn, biểu cảm vô cùng dư vị nói không nên lời.
“Lão già này lấy bát từ trong tay ngươi như thế nào vậy? Sao ta không nhìn thấy rõ?”
Cửu Phượng khó hiểu hỏi Hậu Thổ.
Hậu Thổ cười khổ, nói: “Ta không thấy rõ.”
Tạch! Cửu Phượng nghe vậy, cằm trực tiếp rơi xuống đất.
Nàng thét lớn: “Sao ngươi lại không rõ chứ, ngươi là Thánh Nhân đó!”
Hậu Thổ đau khổ nói: “Nói rõ hắn còn lợi hại hơn cả Thánh Nhân.”
Cửu Phượng đã hoàn toàn cứng đờ.
Chuyện xảy ra hôm nay, mỗi một việc đều đến quá rung động, đến bây giờ, nàng vẫn không tiêu hóa nổi.
Tiểu sơn thôn này quá thần bí, quá chấn động rồi...
Đợi Hậu Thổ và Cửu Phượng rời đi, Thương Thanh Quân lập tức tò mò hỏi Lý Nguyên: “Sao ngươi lại quen biết Hậu Thổ nương nương vậy?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Từng giúp nàng một việc, cứ như vậy quen biết.”
Giúp Hậu Thổ nương nương? Hậu Thổ nương nương không phải là Thánh Nhân chí cao thống trị Luân Hồi sao? Còn cần người khác giúp đỡ, chẳng lẽ Lý Nguyên còn lợi hại hơn Hậu Thổ nương nương. Hai mẹ con Thương Thanh Quân nhìn Lý Nguyên với vẻ mặt bình tĩnh, bọn họ hoàn toàn không cách nào tưởng tượng năng lực của Lý Nguyên rốt cuộc cao bao nhiêu.
Rốt ruộc sao cha lại quen biết nhân vật lợi hại như vậy, Lý Nguyên thấy đã ăn hết sủi cảo, trời cũng tối, hắn lập tức đứng lên, nói với Thương Thanh Quân: “Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo Thược Dược đưa đồ vệ sinh cá nhân cho các ngươi.”
Thương Thanh Quân mới ngủ một ngày, đâu còn ngủ được nữa, nàng nhìn bát đĩa trên bàn, đứng lên nói: “Để ta thu dọn những bát đũa này.”
Lý Nguyên xua tay: “Để Thược Dược thu dọn là được.”
Thương Thanh Quân nghe vậy, đành phải trở về phòng với mẫu thân.
Vừa trở về phòng, Thương Khương thị không khỏi chậc chậc cảm khái nói: “Không ngờ, không ngờ, Lý Nguyên lại bất phàm như thế.
không biết sao cha ngươi lại quen biết kỳ nhân tuyệt thế như vậy, còn thành công nhờ hắn trông coi ngươi.”
Vẻ mặt nàng đột nhiên háo hức nhìn con gái, nói: “Vi nương đã suy nghĩ kỹ, Hoàng hậu cái gì đó không làm cũng được, nếu ngươi nguyện ý ở cùng Lý Nguyên, vi nương sẽ không phản đối nữa.”
Thương Thanh Quân vốn không vui mấy đối với sự thay đổi thái độ của mẹ.
Giọng điệu nàng chua xót nói: “Nha hoàn của Lý công tử còn hơn ta trăm ngàn lần, ngay cả Hậu Thổ nương nương cũng muốn lấy thân báo đáp hắn, sao ta dám hy vọng xa vời được Lý công tử ái mộ chứ.”
Thương Khương thị thấy con gái mất mát, không khỏi an ủi nói: “Con gái không cần tự coi thường mình.
Nếu Lý Nguyên đã đồng ý chăm sóc cho ngươi, thì ngươi đã có nhiều ưu thế hơn người khác.
Phải biết rằng, Hậu Thổ nương nương là có điều kiện, Lý Nguyên mới làm sủi cảo cho nàng.
Nhưng Lý Nguyên lại chủ động làm cho ngươi, điều này chứng tỏ trọng lượng của ngươi trong lòng Lý Nguyên rất khác.”
Thật sao? Nghe mẫu thân an ủi, trong lòng Thương Thanh Quân không khỏi sinh ra chút mong đợi.
“Cộc cộc cộc!”
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Thương Thanh Quân vội vàng đi mở cửa, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp bưng chậu đồng đứng ngoài cửa.
Trong chậu đồng còn để khăn mặt và một số thứ Thương Thanh Quân không nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận