Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1696 - Ta không cần công bằng không được sao!

Đúng lúc này, nàng thấy Lý Nguyên đi vào trong một hẻm nhỏ, trong lòng tức khắc có một chủ ý trả thù Lý Nguyên.
Chỉ thấy hai tay nàng, hướng về phía mắt cá chân Lý Nguyên, âm thầm bấm một pháp quyết.
Nàng chuẩn bị ảnh hưởng huyệt đạo trên mắt cá chân Lý Nguyên, làm cho mắt cá chân cuẩ Lý Nguyên tạm thời không dùng sức được, như vậy Lý Nguyên sẽ tự trượt chân, té sấp mặt.
Đến lúc đó, chính mình có thể hung hăng cười nhạo hắn!
Nghĩ đến chỗ đắc ý, khóe miệng Hoàng Dung không khỏi lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Một luồng khí kình từ đầu ngón tay nàng bay ra, rất nhanh đã đánh trúng mắt cá chân của Lý Nguyên.
Nhưng mà, chuyện khiến Hoàng Dung há hốc mồm là.
Lý Nguyên không hề té sấp mặt như nàng dự liệu.
Chỉ thấy Lý Nguyên vẫn không nhanh không chậm cất bước, không hề chịu ảnh hưởng của khí kình một xíu nào.
Hoàng Dung có chút ngớ người.
Chẳng lẽ ta đánh lệch rồi?
Hoặc là pháp quyết mất hiệu lực rồi?
Vì vậy, nàng lại bấm một pháp quyết, lần nữa tế ra một luồng khí kình ẩn chứa linh lực đặc thù, đánh tới mắt cá chân của Lý Nguyên.
Lần này, nàng dám khẳng định, chính mình không có đánh lệch, thật sự đã đánh trúng Lý Nguyên.
Chỉ là, Lý Nguyên vẫn không bị ảnh hưởng, vẫn cất bước như vậy, đi về phía trước.
Chuyện này là sao đây?
Sao hắn không có phản ứng gì hết vậy?
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Hoàng Dung thấy Lý Nguyên đi vào một khách điếm bên cạnh, nàng bèn nhịn xuống nghi ngờ trong lòng, vội vàng đuổi theo.
“y da!”
Song, đúng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy chân mình bị cái gì đó vướng, trọng tâm không vững, tức khắc té xuống đất.
Đầu gối đập vào trên tảng đá, làm nàng bị đau không thôi.
Hoàng Dung vẻ mặt đau đớn xoa đầu gối, nàng nhìn về phía nơi chân nàng bị vấp.
Chỉ thấy trên mặt đất, một viên đá lồi ra.
Vừa rồi nàng đi đường không phát hiện, vừa vặn vấp vào viên đá.
Kết quả là ngã xuống.
“Đường này ai sửa vậy? Làm sao lại không san bằng?”
Hoàng Dung vừa uất ức, vừa tức giận oán trách.
Nàng nhìn về phía Lý Nguyên, hy vọng Lý Nguyên có thể dỗ dành nàng.
Kết quả quay đầu nhìn lại, Lý Nguyên đã sớm đi vào khách điếm, bóng người cũng không thấy.
Trong lòng Hoàng Dung không nhịn được càng thêm uất ức.
Nàng cắn răng nghiến lợi kêu lên: “Tên nhân loại này, thật không có lòng đồng tình! Thấy người ta ngã xuống, hắn cũng không tới đỡ lên!”
Nàng trở mình, từ dưới đất bò dậy, sau đó thở phì phò đi tới khách điếm.
Chuẩn bị chất vấn Lý Nguyên, vì sao không có lòng đồng tình?
Rõ ràng thấy nàng ngã xuống, cũng không tới đỡ nàng một cái.
“Rầm!”
Nhưng mà, lúc Hoàng Dung đi tới cửa, chuẩn bị đi qua rèm cửa.
Thân thể của nàng đập vào trên rèm cửa, giống như đụng vào trên một bức tường, đụng nàng đến mức đầu váng mắt hoa, thất điên bát đảo, mắt nổ đom đóm.
“Ai da! Đau chết ta rồi!”
Lần này, còn đau hơn lúc nàng ngã trên mặt đất nhiều.
Hoàng Dung lập tức đau đến rớt nước mắt.
Nàng che trán và cái mũi nhỏ của mình, tủi thân khóc lóc nói: “Hu hu hu, rèm cửa này là ai làm? Sao còn cứng hơn tường vậy?”
“Ai da, trán của ta, mũi của ta, nhất định phá tướng rồi.”
“Hu hu hu, sao hôm nay ta lại xui xẻo thế này? Làm chuyện gì cũng không thông thuận?”
Dưới cơn ức giận, Hoàng Dung bèn dùng chân hung hăng đá về phía rèm cửa.
Kết quả, nàng lập tức lại che mũi chân của mình, kêu đau không ngừng.
Nàng cảm thấy, mình dường như đã đá vào một tấm thép.
Ngón chân đều phải bị đá gãy!
Ta là đổ tám đời mốc gì?
Hoàng Dung sắp muốn sụp đổ!
“Ơ, tiểu khất cái này, ngươi khóc cái gì vậy?”
Vào lúc này, một thanh âm thô khàn, ở bên cạnh vang lên.
Hoàng Dung quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người nhỏ bé trung niên cao không đến ba thước, gánh một đòn gánh, đang tò mò nhìn nàng.
Người này tự nhiên là Võ Đại Lang.
Hắn gánh bánh nướng, chuẩn bị mở sạp.
Lúc đi ngang qua khách điếm, đúng lúc thấy một tiểu khất cái, ở ngoài cửa nahf Lý Nguyên khóc, vì vậy thấy tò mò hỏi một câu.
Nếu như tiểu khất cái là vì đói bụng khóc, thì hắn chuẩn bị tặng tiểu khất cái hai cái bánh nướng.
Dù sao, đầu năm nay, ở Đại Đường hiếm khi nhìn thấy một khất cái.
Hoàng Dung thấy Võ Đại Lang vóc người thấp bé, dáng dấp xấu xí, lập tức tức giận nói: “Nhìn cái gì đấy? Nhìn nữa có tin ta ta móc hai mắt ngươi ra không?”
Võ Đại Lang: “...”
Hắn rất sững sờ.
Khất cái này, cũng quá kiêu ngạo thì phải?
Chỉ hỏi một câu, mà đã muốn móc mắt hắn.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào!
Võ Đại Lang vừa lắc đầu, vừa bỏ gánh trên vai xuống.
Sau đó từ trong gánh, dùng túi giấy dầu lấy ra mấy cái bánh nướng bốc hơi nóng, đi về phía Hoàng Dung.
Hoàng Dung thấy thế, trong lòng không khỏi sinh ra một tia áy náy và tự trách.
Chính mình không nên trông mặt mà bắt hình dong, nói lời ác độc với người này.
Không nghĩ tới sau khi hắn bị ta mắng, vậy mà vẫn cho ta bánh nướng…
tuy hắn xấu xí, nhưng lòng dạ còn không tệ.
Đúng lúc ta cũng hơi đói bụng, đành miễn cưỡng tiếp nhận hảo ý của hắn vậy.
Hoàng Dung thấy Võ Đại Lang đi tới bên cạnh, lập tức đưa tay ra nhận lấy bánh nướng.
Nhưng mà, Võ Đại Lang lại trực tiếp lướt qua bên cạnh Hoàng Dung.
Chỉ thấy hắn vén rèm cửa lên, đi vào khách điếm.
Hắn là đang đi đưa bánh nướng cho Lý Nguyên.
Hoàng Dung: “...”
“Quạ quạ quạ!”
Nàng giơ tay, ngẩn ra tại chỗ, khuôn mặt hỗn độn trong gió, tràn ngập xấu hổ sâu sắc.
Chỉ cảm thấy có một đám quạ từ đỉnh đầu nàng bay qua.
Kèn kẹt kèn kẹt!
Tiếng nghiến răng lại lần nữa vang lên.
Phổi nàng đều sắp tức đến nổ tung.
Không nghĩ tới, ngũ thốn đinh này, thế mà không định đưa bánh nướng cho nàng!
Nàng lãng phí toi diễn xuất!
Xấu hổ chết mất!
Ta sai rồi, ngũ thốn đinh này, chẳng những xấu xí, mà còn tâm địa không tốt.
Chúc hắn sống độc thân cả đời!
Chẳng qua, có chút kỳ quái.
Rèm cửa này, vừa rồi đụng ta thất điên bát đảo, lại còn làm hại ta suýt nữa đá gãy luôn ngón chân, vì sao ngũ thốn đinh này, lại nhẹ nhàng vén lên được?
Rõ ràng hắn là người bình thường mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận