Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1230 - Các ngươi đi trước, ta sẽ cản phía sau!

Sắc mặt Nhiếp Tiểu Thiến vốn hơi lo lắng, nhưng lúc nàng nhìn thấy hũ tro cốt thì không khỏi mừng rỡ.
Nàng lập tức chỉ vào bình gốm đen, nói: “Đây là hũ tro cốt của ta.”
Mà hũ tro cốt này vừa hay là cái Lý Nguyên vừa chỉ.
Yến Xích Hà và Ninh Thái Thần thấy thế, trên mặt đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“Cảm giác của Lý huynh lại đúng rồi.”
Ninh Thái Thần khiếp sợ nói.
Yến Xích Hà cảm khái nói: “Điều này cũng quá thần rồi đó!”
Lý Nguyên nhún vai: “Ta đã nói từ trước đến giờ cảm giác của ta chưa bao giờ sai.”
Yến Xích Hà vốn không tin, nhưng giờ phút này hắn cũng không khỏi có chút nghi ngờ.
Cảm giác của Lý Nguyên đúng là không thể dùng lẽ thường nói được.
Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng nói với mọi người: “Mọi người đừng ở lại nơi này nữa, vừa rồi lão lão thử áo cưới cho ta, đột nhiên nói có người đụng đến cấm chế mà hắn bố trí, giờ phút này đã đi dò xét tình hình. Ta suy đoán là lúc các ngươi lấy hũ tro cốt của ta, không cẩn thận đụng phải cấm chế, bởi vậy đặc biệt chạy tới thông báo cho các ngươi mau rời đi.”
Ninh Thái Thần nghe vậy thì hơi chột dạ: “Nếu đã như vậy thì chúng ta đi nhanh thôi.”
Yến Xích Hà bình tĩnh nói: “Không cần hoảng, yêu tinh đó phát hiện cũng không sao, ta không sợ hắn.”
Nhiếp Tiểu Thiến nói:
“Đạo trưởng tuy không sợ hắn, nhưng nếu như lát nữa đạo trưởng đánh nhau với lão lão, bọn ta ở nơi này chỉ sợ sẽ bị pháp thuật ảnh hưởng, vẫn là rời khỏi nơi này mới ổn!”
Yến Xích Hà gật đầu nói: “Vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo, vậy chúng ta nên đi thôi.”
Mọi người đang chuẩn bị rời đi, thì đúng lúc này bầu trời vốn sáng ngời, đột nhiên mây đen dày đặc, âm phong nổi lên, còn kèm theo tiếng quỷ khóc sói gào thét từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Xung quanh giống như dần tiến vào đêm tối, chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật phía trước cách đó mấy mét.
“Soạt soạt soạt.”
Cùng lúc này, Ninh Thái Thần còn nghe thấy một tràn âm thanh sột soạt truyền đến từ bốn phương tám hướng, giống như âm thanh lúc vô số mãng xà xuyên qua rừng rậm phát ra, Ninh Thái Thần chỉ cảm thấy hãi người không thôi.
Cả người nổi hết da gà.
Mà Nhiếp Tiểu Thiến và Yến Xích Hà thì có thể nhìn thấy từng sợi dây leo to lớn không đồng nhất như mãng xà lượn lờ xung quanh bầu trời.
Những gốc dây leo này rậm rạp chằng chịt, nhiều không kể xiết, giống như có sinh mệnh xoay quanh.
Ngay sau đó là một âm thanh cắn răng vang lên từ trên bầu trời, chấn động màng nhĩ của Ninh Thái Thần: “Tiện nhân ngươi lại dám cấu kết với người ngoài trộm tro cốt, uổn công ngày thường ta đối xử với ngươi không tồi.”
Âm thanh này, lúc thì là giọng nam, lúc thì là giọng nữ, nghe cực kỳ quái dị.
Tiểu Thiến nghe thấy âm thanh này, sắc mặt vốn đã trắng nõn, sợ tới mức càng thêm trắng bệch, cơ thể cũng không nhịn được mà phát run, có vẻ cực kỳ sợ hãi.
“Đó là lão lão, chúng ta bị phát hiện rồi.”
Nàng nhắc nhở mọi người.
Yến Xích Hà rút bảo kiếm sau lưng ra, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lý Nguyên, Nhiếp Tiểu Thiến và Ninh Thái Thần: “Yêu này lợi hại, các ngươi đi trước, ta đến cản phía sau.”
Nhiếp Tiểu Thiến, Ninh Thái Thần không khách sáo với Yến Xích Hà, hai người họ cầm lấy đồ của mình lập tức chạy xuống chân núi.
Nhiếp Tiểu Thiến ôm hũ tro cốt của mình chạy được mấy bước thì bỗng nhiên phát hiện Lý Nguyên không đi theo.
Trong lòng nàng khiếp sợ, vội vàng dừng bước, quay đầu lại tìm Lý Nguyên.
Rất nhanh, nàng nhìn thấy Lý Nguyên, kết quả thì suýt chút nữa phun ra ba lít máu già.
Chỉ thấy Lý Nguyên chắp hai tay sau lưng, bước chân không chút hoảng loạn, vẻ mặt tự đắc, tản bộ nhàn nhã.
Nhiếp Tiểu Thiến đen mặt, lập tức trở lại bên cạnh Lý Nguyên, kéo tay Lý Nguyên đi về phía trước.
Nàng vừa kéo, vừa oán giận nói: “Đại thiếu gia, đã là lúc nào rồi, ngươi còn xem là ngắm hoa à!”
Lý Nguyên an ủi nói: “Không cần hoảng, không sao.”
Sao Nhiếp Tiểu Thiến lại không hoảng được chứ?
Nàng tiếp tục kéo tay của Lý Nguyên bước nhanh về phía trước.
“Vậy mà còn gọi là không sao? Ta đã từng thấy gan lớn, nhưng đúng là chưa từng thấy không coi tính mạng mình là gì như vậy đâu.”
Xa xa, Yến Xích Hà nghe thấy Nhiếp Tiểu Thiến oán giận thì lập tức gật đầu tán thành.
“Muốn đi, không dễ như vậy đâu.”
Giọng nói của lão lão vang lên trên bầu trời.
Ngay sau đó, những dây leo lượn lờ trên bầu trời lập tức bắn về phía Lý Nguyên, Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến.
Rễ cây rậm rạp chằng chịt vây quanh bốn phương tám hướng không có kẽ hở, khiến mọi người hoàn toàn không có chỗ trốn.
Ninh Thái Thần thấy thế, không khỏi sợ tới mức hồn phi phách tán.
Nhiếp Tiểu Thiến cũng có vẻ mặt bối rối.
Chỉ có Lý Nguyên vẫn không chút hoang mang.
Ngay khi rễ cây sắp tiếp cận ba người Lý Nguyên thì Yến Xích Hà đột nhiên động đậy.
Chỉ thấy bóng dáng hắn xẹt qua như một tàn ảnh, chợt lướt qua bầu trời.
Lập tức, những dây leo đang bắn về phía Lý Nguyên, Nhiếp Tiểu Thiến, Ninh Thái Thần bị chém thành nhiều khúc, rơi xuống đất giống như mưa.
Trong lúc những dây leo này bị chặt đứt, còn có vô số máu tươi rơi xuống.
Toàn thân Ninh Thái Thần lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ, dọa hắn tay chân mềm nhũn, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài.
Lão lão thấy công kích của mình bị Yến Xích Hà phá hỏng thì tức giận hét lớn: “Yến Xích Hà, ngươi và ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng, tại sao hôm nay ngươi lại muốn đối nghịch với ta?”
“Phụt!”
Yến Xích Hà lớn tiếng trả lời: “Ai nước sông không phạm nước giếng với yêu quái ngươi chứ? Những người trước đây ngươi hại đều là tiểu nhân háo sắc, cho nên ta lười để ý tới ngươi, hôm nay ngươi muốn hại Lý Nguyên nên đương nhiên ta không thể ngồi yên không để ý đến.”
Lão lão giận dữ nói: “Nếu như ngươi muốn làm kẻ địch với ta, vậy đợi bị ta nuốt chửng, trở thành chất dinh dưỡng cho ta đột phá Luyện Hư hợp đạo đi!”
Nói xong, hắn không còn nói nhảm với Yến Xích Hà nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận