Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2068 - Đát Kỷ, tử quang thần bí!

Nán lại lâu dài trong hỗn độn, dõi mắt nhìn ra, toàn bộ đều chỉ có một hình dáng, điều này làm cho Đát Kỷ cảm thấy có hơi phiền chán.
Nàng đang suy nghĩ, có nên cầu lão ca, để lão ca mang nàng về Hồng Hoang không?
Tuy rằng, Hồng Hoang cũng rất buồn chán, nhưng dù sao cũng có đám Nữ Oa, Hậu Thổ, Tam Tiêu.
Còn có, trước đây mình bảo Tiểu Tê Tử tìm cho lão ca một tức phụ, sau đó để lão ca sinh mười tám nữ nhi chơi, cũng không biết Tiểu Tê Tử có làm được không?
Lúc Đát Kỷ sắp hạ quyết định trở về Hồng Hoang, bỗng nhiên, nàng chú ý tới phía trước loáng thoáng có một luồng tử quang hiện lên.
Trong lòng Đát Kỷ chợt động, biểu cảm tức khắc trở nên hưng phấn.
Phải biết rằng trong Hồng Mông, một mảnh hỗn độn, toàn bộ đều là mờ mịt một mảnh.
Những năm gần đây, Đát Kỷ còn không chưa thấy được màu sắc nào khác ngoài mờ mịt đâu.
Phía trước thế mà xuất hiện tử quang, cũng không biết là cái gì?
Phải biết rằng, chùm sáng bình thường, không thể xuyên qua hỗn độn.
Đát Kỷ lập tức dập tắt ý tưởng muốn về Hồng Hoang, vội vàng bay về phía tử quang.
Tốc độ của Đát Kỷ, không thể không nhanh hơn, dưới toàn lực phi hành, nàng một bước là có thể vượt qua khoảng cách một thế giới Hỗn Độn.
Nàng vốn tưởng rằng, không bao lâu nữa, là nàng có thể nhìn thấy toàn cảnh tử quang, song, nàng toàn lực phi độn về phía tử quang hơn mười ngày, cũng không bay đến vị trí của tử quang.
Càng không nhìn thấy toàn cảnh tử quang.
Tử quang chỉ lớn hơn mấy lần trong mắt nàng mà thôi.
Từ to bằng hạt đậu nành trước đó, biến thành cỡ một quả trứng cút như bây giờ.
Vẫn là một đoàn sáng mờ mịt.
Đát Kỷ hiển nhiên sẽ không từ bỏ, ngược lại trong lòng càng thêm tò mò.
Nàng tiếp tục phi hành về phía tử quang.
Nàng muốn biết rõ, đoàn sáng này rốt cuộc là gì?
Vì sao có thể chiếu ra xa như vậy trong hỗn độn?
Phải biết rằng, hỗn độn có thể cắn nuốt tất cả, chùm sáng thông thường, căn bản không thể chiếu ra trong hỗn độn.
Cho dù Đát Kỷ tự mình thi triển huyền quang đạo văn, cũng không thể chiếu ra trong hỗn độn bao xa.
Mà luồng tử quang này, lại có thể chiếu ra trong hỗn độn xa như vậy, tự nhiên không giống bình thường.
Càng phi hành, lòng hiếu kỳ trong lòng Đát Kỷ lại càng mãnh liệt, trong lòng cũng trở nên càng thêm kinh ngạc.
Bởi vì, nàng bay một năm, cũng chưa tiếp cận được tử quang.
Đoàn tử quang đó, chỉ từ cỡ bằng quả trứng cút, biến thành cỡ mâm ăn mà thôi.
Cho dù Đát Kỷ thi triển ra các loại pháp nhãn thánh đồng, cũng không cách nào nhìn thấu hình dáng chân thực trong tử quang.
Cuối cùng, phi hành chừng hơn mười năm, Đát Kỷ mới tiếp cận đoàn tử quang kia, cũng thấy rõ cảnh tượng chân thực bên trong tử quang.
Đoàn tử quang này nhìn tựa một dải ngân hà màu tím, còn to lớn hơn Hồng Hoang mấy trăm vạn lần.
Bên ngoài tử quang, quanh quẩn một tầng rậm rạp, đủ loại lực lượng pháp tắc đạo văn tinh thuần vô cùng.
Bên trong tử quang, Đát Kỷ nhìn thấy sinh linh nhiều vô kể không thể diễn tả, đang điên cuồng công kích một màn sáng màu tím.
Động tĩnh nó tạo thành, đã kinh khủng đến mức không cách nào dùng lời nói hình dung được.
Ngược lại, Đát Kỷ cảm thấy, nàng ở dưới sự công kích kinh khủng này, nhỏ yếu bất kham như một con kiến hôi.
Những sinh linh này, bộ dạng mỗi người đều không giống nhau, hình thù kỳ quái, từng người đều lớn vô cùng.
Cho dù ngăn cách một màn sáng tím, Đát Kỷ cảm nhận được một tí xíu uy áp và khí tức những sinh linh này phát ra, cũng không khỏi cảm thấy có phần kinh hồn táng đảm, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Đồng thời, trên người những sinh linh này, còn quanh quẩn từng luồng huyền quang pháp tắc.
Những huyền quang pháp tắc này, tinh thuần hơn pháp tắc chi lực Đát Kỷ nắm giữ nhiều.
Vậy mà là pháp tắc đại đạo.
Chẳng lẽ, những sinh linh này đều là cường giả Đại Đạo?
Nghĩ tới đây, tuy rằng Đát Kỷ đã từng thấy vô số cảnh tượng rung động, nhưng vẫn không tự chủ được trợn lớn hai mắt, rớt cả cằm, tỏ ra cực kỳ kinh hãi.
Bởi vì, trong dải ‘ngân hà tím’ này, chỉ riêng nàng nhìn thấy, sinh linh phát ra huyền quang pháp tắc đại đạo, cũng đã không dưới ngàn vạn người.
Về phần chỗ sâu hơn của ngân hà tím, nơi ngoài thần niệm của Đát Kỷ, những Đại Đạo Thiên Ma không nhìn thấy, cũng không rõ rốt cuộc có bao nhiêu.
Sao nơi này có thể có nhiều cường giả Đại Đạo như vậy?
Cường giả Đại Đạo là tồn tại đỉnh cấp nhất Hồng Mông, sao ở đây lại trở thành phổ biến như rau cải trắng thế này?
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Màn sáng tím này lại là vật gì?
Lại có thể ngăn chặn liên thủ công kích của nhiều cường giả Đại Đạo như vậy?
Đát Kỷ lúc này, đầy đầu đều ngập tràn nghi vấn.
Mà những Đại Đạo Thiên Ma này, tự nhiên cũng nhìn thấy Đát Kỷ.
Vẻ mặt của những Đại Đạo Thiên Ma, tức khắc trở nên kinh ngạc vô cùng, dồn dập mắt nổi tinh quang nhìn chằm chằm Đát Kỷ.
“Một Thánh Nhân nho nhỏ, lại có thể đi tới Hồng Mông thâm uyên, mà không bị thủy triều hồng mông cắn nuốt, hiếm có, hiếm có.”
Có người mở miệng nói.
Tuy rằng, ngôn ngữ hắn nói, không phải là tiếng thông dụng của Hồng Hoang, song bởi vì tiếng nói của hắn, bao hàm ý thức thần niệm, vì vậy Đát Kỷ trái lại có thể nghe hiểu ý của đối phương.
“Đã bao nhiêu lượng lượng kiếp, đây vẫn là sinh linh đầu tiên đi tới Hồng Mông thâm uyên.”
Có Đại Đạo Thiên Ma cảm khái nói.
“Y phục nàng mặc trên người, bảo kiếm nàng đeo và trâm cài đầu, dường như có chút bất phàm, thủy triều hỗn độn, uy áp pháp tắc, và Hồng Mông đại trận xung quanh thế mà không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho nàng.”
“Ồ, quả thực bất phàm, đặc biệt là bộ y phục của nàng, so với khí tức Hỗn độn chí bảo có, còn huyền diệu tinh thâm hơn. Ta cảm giác, trên bộ y phục này, dung hợp toàn bộ lực lượng của ba ngàn đại đạo.”
“Sao ta cảm thấy, bộ y phục này, và khí tức của Hồng Mông đại trận này, có hơi giống nhau nhỉ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận