Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1790 - Còn có chỗ tệ hơn sao?

Tiết di nghe vậy, không khỏi gật đầu nói: “Bài thơ này quả thật có hiềm nghi thổi phồng, Tiết gia chúng ta chẳng qua là dựa vào Tô gia làm đại lý hàng hóa một đời ở Kim Lăng mới có được tài phú như hiện giờ. So với Tô gia thì chút tài phú này của chúng ta chỉ là mưa bụi mà thôi, sao xứng xa hoa như trong thơ viết!”
Tiết Bàn nói: “Mẫu thân và muội muội đừng tự coi thường mình như vậy, tuy chúng ta không thể sánh với Tô gia, nhưng thủ phủ Kim Lăng cũng không kém có hiểu không?”
Tiết Bảo Thoa hỏi ca ca: “Ca ca có biết bài thơ này là ai viết không?”
Tiết Bàn:
“Đã hỏi tiểu nhị, nàng nói không biết, cũng là nghe người khác nói.”
Tiết di nói: “Không biết thì thôi, nhà lớn nghiệp lớn như tứ đại gia tộc Kim Lăng chúng ta khó tránh khỏi sẽ khiến người ta chỉ trích, không đáng cái gì cũng đi so đo.”
Nàng dặn dò con trai: “Lần này chúng ta đến tham gia hôn lễ của trưởng tử Tô phủ với Trường Bình công chúa, trong hôn lễ ngươi phải biểu hiện thật tốt, phải giao tiếp tốt với mấy chủ sự Tô gia. Chúng ta và Tô gia ký kết quyền đại lý hàng hóa độc quyền của thành Kim Lăng, mấy năm nữa sẽ hết hạn, tốt nhất là có thể gia hạn quyền đại lý hơn trăm năm với Tô gia trước khi hết hạn, như vậy mới có thể tiếp tục bảo đảm vinh quang của Tiết gia chúng ta…”
Tiết Bàn không cho là đúng nói: “Mẫu thân yên tâm, ta hiểu. Hơn nữa, lần này chúng ta tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật cho Tô gia có giá trị không nhỏ, chắc chắn Tô gia sẽ tiếp tục ký kết quyền đại lý với chúng ta.”
Tiết di lại không yên tâm con trai mình: “Tóm lại chuyện này nhất định phải dùng tâm, không được có chút sơ suất nào.”
Tiết Bàn có chút không kiên nhẫn nói: “Biết rồi!”
Nói xong, hắn lấy điện thoại từ trong ngực ra, bắt đầu chơi trò chơi say sưa.
Với tài phú trong nhà Tiết Bàn, mua một chiếc điện thoại tất nhiên như cơn mưa phùn.
Tiết di thấy con trai chơi điện thoại, cũng không biết có quan tâm đến lời nói của nàng hay không, trong lòng rất bất đắc dĩ.
Tiết Bảo Thoa nói với mẫu thân: “Mẫu thân, ta đi xuống tìm hiểu chút chuyện chăn bông.”
Tiết di nghe vậy, trong lòng khẽ động, lập tức gật đầu.
Vẫn may, cô con gái này hiểu chuyện ngoan ngoãn, bất kể là kinh doanh hay là thiên phú tu luyện đều rất cao, điều này khiến Tiết di rất vui.
Tiết Bảo Thoa dẫn Oanh Nhi xuống lầu.
Nàng nhìn thấy Hoàng Dung cầm một quyển tiểu thuyết dày như gạch ngồi ở quầy, thần thái phấn chấn.
Tiết Bảo Thoa liếc mắt một cái, nhìn thấy trên bìa tiểu thuyết viết ba chữ lớn “Hồng Lâu Mộng”.
Mà ông chủ khách điếm ngồi trên ghế trong đại sảnh dùng dây mây chuyên tâm đan cái gì đó, Tiết Bảo Thoa suy nghĩ một lúc, rồi lập tức đi vào trong đại sảnh.
Chỉ thấy một chú chim sơn ca được đan bằng dây mây sống động như thật ở trong tay Lý Nguyên.
“Ngươi đan đẹp thật, chim sơn ca này trông giống như còn sống vậy.”
Tiết Bảo Thoa mở miệng khen ngợi Lý Nguyên.
Lý Nguyên liếc mắt nhìn Tiết Bảo Thoa, không trả lời, tiếp tục hoàn thiện chi tiết chim sơn ca.
Tiết Bảo Thoa: “...”
Nàng bị lạnh tại chỗ, lập tức có chút xấu hổ.
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng bị người ta lạnh nhạt như vậy.
“Tiểu thư bọn ta đang nói chuyện với ngươi, sao ngươi không trả lời chứ?”
Nha hoàn Oanh Nhi khó chịu hành vi của Lý Nguyên, lập tức bất mãn hỏi Lý Nguyên.
Vừa rồi nàng thấy Lý Nguyên đẹp trai, trong lòng còn có thiện cảm với Lý Nguyên, giờ phút này thiện cảm hoàn toàn không còn nữa.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Lẽ nào ta không muốn nói chuyện cũng không được sao?”
“Tại sao ngươi lại không muốn nói chuyện?”
Oanh Nhi khó hiểu hỏi.
Lý Nguyên: “Lười nói.”
Oanh Nhi: “...”
Nàng cũng cạn lời: “Nói chuyện mà còn lười, ngươi cũng lười thật đấy.”
Lý Nguyên hờ hững đáp: “Ta chỉ là lười nói chuyện với mấy người.”
Oanh Nhi: “...”
Tiết Bảo Thoa: “...”
Hắn rõ ràng là đang có ý ám chỉ.
“Ý ngươi là lười phải nói chuyện với ta?”
Tiết Bảo Thoa trực tiếp hỏi Lý Nguyên.
Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.
Lý Nguyên im lặng đan chim sơn ca, cũng không thèm mở miệng.
Tiết Bảo Thoa: “...”
Phải rồi, hắn không muốn nói chuyện với nàng thật.
Nàng đã đắc tội hắn ở chỗ nào chứ?
Trước đó nàng ở trên lầu, hình như là nàng đã ví von hắn như là con chim trĩ.
Nhưng mà cái đó là nàng nói trong âm thầm, nành lại còn ở trong phòng đã bố trí trận pháp ngăn cảm nhận, nên chắc hẳn là hắn không thể nào nghe được.
Vậy tại sao hắn lại nhắm vào nàng chứ?
Trong lòng Tiết Bảo Thoa trăm mối không lời giải.
“Tại sao ngươi lại lười nói với ta? Ta đã làm gì mạo phạm ngươi sao?”
Tiết Bảo Thoa lại trực tiếp hỏi Lý Nguyên.
Giọng nói của nàng vẫn dịu dàng như thường.
Hoàng Dung cũng chú ý tới động tĩnh ở đó, nàng không nhịn được tò mò nhìn Lý Nguyên, sau đó lại nhìn sang Tiết Bảo Thoa với ánh mắt có chút hoài nghi.
Nói thật là nàng cũng không hiểu tại sao Lý Nguyên lại không muốn nói chuyện với Tiết Bảo Thoa.
Tuy bình thường Lý Nguyên cũng lạnh nhạt, không chủ động nói chuyện với người khác, nhưng việc có người chủ động nói chuyện với hắn mà hắn không thèm đáp lại, thì đây là lần đầu Hoàng Dung thấy, khi nãy đến cả tên con nhà giàu Tiết Bàn kia, Lý Nguyên còn trò chuyện với đối phương vài câu.
Nhìn thế nào cũng thấy Tiết Bảo Thoa tốt hơn so với Tiết Bàn mà nhỉ?
Dù gì người ta cũng là nữ chính của Hồng Lâu Mộng!
Vóc dáng cũng phong thái thướt tha, vậy tại sao Lý Nguyên lại có thành kiến với Tiết Bảo Thoa nhỉ?
Hoàng Dung không thể nghĩ ra.
Lý Nguyên nhìn Tiết Bảo Thoa rồi hờ hững nói: “Ngươi tốt hơn đừng để con “gà rừng” làm dơ lỗ tai ngươi.”
Bốp!
Mặt của Tiết Bảo Thoa lập tức trở nên đỏ bừng.
Nàng nhìn Lý Nguyên với vẻ vừa kinh ngạc, tay chân bắt đầu lúng túng hết cả lên, lại vừa vô cùng xấu hổ, nàng không thể ngờ được Lý Nguyên sẽ biết những gì nàng đã nói ở trên lầu.
Cái, cái này đúng là quá khó xử.
Còn nữa, sao hắn lại nghe được chứ?
Lúc nàng nói chuyện, không phải là đã thi triển thuật cách âm rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận