Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 270 - Vậy mà lại là Hậu Thổ nương nương!

Nàng không cách nào tưởng tượng trên thế gian này còn có món ngon như vậy.
Cửu Phượng sinh ra ý nghĩ trước giờ sống vô dụng rồi.
Khó trách vừa nói đến mỹ thực, Hậu Thổ tỷ tỷ đã thao thao bất tuyệt, nước bọt tung bay.
Hóa ra, món ngon thự sự chính là mùi vị này.
Khó trách lão già kỳ lạ đó lại nguyện ý dùng một món Tiên thiên linh bảo để đổi lấy sủi cảo.
Chỉ cần mỗi ngày có sủi cảo ăn, còn cần tranh bá gì nữa, không tranh bá nữa, còn cần linh bảo làm gì, Cửu Phượng lập tức ăn hết sủi cảo, nàng thèm nhỏ dãi nhìn sủi cảo bên trong nồi hấp, mím môi, vẫn muốn ăn tiếp.
Cũng may, lúc này Hậu Thổ lại nhét cho nàng.
Cửu Phượng cầm sủi cảo vội vàng ăn, nàng đã quên mất mặt gì đó, hiện tại trong đầu đều là: “Ngon quá, thơm quá.”
Thương Thanh Quân thấy hai mỹ nữ tuyệt sắc cứ như vậy lấy tay cầm lấy sủi cảo ăn, không khỏi nhìn nhau.
Mỹ nữ như thế, quá không chú ý rồi, không hiểu lễ nghi, không hề có hình tượng, giống như quỷ chết đói đầu thai, không giống với tiểu thư gia đình giàu có nào cả.
Trong lòng Thương Khương thị thầm khinh thường một câu.
Nhưng sủi cảo này đúng là thơm thật.
“Ừng ực!”
“Ừng ực!”
Nghĩ đến mùi thơm, bụng của Thương Khương thị không khỏi phát ra tiếng.
Thương Khương thị lập tức xấu hổ đỏ mặt.
Chỉ là, rõ ràng bụng mình chỉ phát ra một tiếng, sao có thể có hai âm thanh vang lên? Nàng nhìn thoáng qua con gái, chỉ thấy con gái cũng cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt.
“Được rồi, đây là sủi cảo của ngươi, ngồi xuống ăn đi.”
Lý Nguyên đựng sủi cảo đầy một đĩa lớn, nói với Thương Thanh Quân.
Còn về Thương Khương thị, hắn lại xem như không nhìn thấy.
Muốn ăn thì tự làm, không ăn thì đi đi, hắn không có nghĩa vụ chiều khách.
Thương Thanh Quân đã sớm thèm nhỏ dãi, có vẻ gấp gáp.
Nàng nhìn đĩa sủi cảo trong suốt long lanh, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng vội vàng nói với mẫu thân: “Mẫu thân, mau ngồi xuống ăn đi.”
Thương Khương thị nhớ lại những lời mình đã nói, cho dù chết đói không ăn một miếng của Lý Nguyên.
Nàng cảm thấy bản thân nên kiên trì.
Chỉ là đã lâu không ăn gì, cứ đứng mãi chân hơi mềm nhũn, ngồi xuống nghỉ một lúc vậy.
Chỉ ngồi thôi, tuyệt đối không ăn gì cả.
Thương Khương thị ngồi xuống bên cạnh con gái.
Thương Thanh Quân không đợi được nữa, gắp một cái sủi cảo đặt ở trong chén của mẫu thân.
“Mẫu thân ăn đi, ta chưa từng thấy thứ tinh xảo như vậy.
Nhất định sẽ rất ngon.”
Nói xong, nàng vội vàng gắp cho mình một cái.
Dùng chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn cắn nhẹ một cái, nàng suýt chút nữa nuốt luôn lưỡi của mình.
“Trời ạ, sủi cảo này ngon quá đi, ta chưa bao giờ ăn qua món ngon như vậy.”
Nàng không để ý đến hình tượng nữa, bỏ qua chiếc miệng nhỏ nhắn anh đào, trực tiếp nhét sủi cảo còn lại vào miệng.
Nàng cảm thấy ăn miếng lớn như vậy thơm ngon hơn so với cắn miếng nhỏ.
Cảm giác hương thơm bốn phía, nước chảy tươi ngon, quả thực là… một loại hưởng thụ cực hạn.
Thương Khương thị dốc hết toàn lực nhẫn nhịn xúc động muốn nuốt nước bọt.
Ta sẽ không bị sủi cảo mê hoặc! Nàng thấy con gái mình giống như hai con quỷ chết đói đó, ăn miếng lớn, không quan tâm đến hình tượng, quả thực không có chút dáng vẻ tiểu thư khuê các.
Mất mặt quá! Vậy thì sao còn làm mẫu nghi thiên hạ, nước bọt trong khoang miệng quá nhiều, nếu không… nuốt xuống thì không ổn nữa.
Bỏ đi, ta vẫn nên nhanh rời khỏi đây, sự mê hoặc ở nơi này quá lớn, cảm giác không kiên trì được nữa.
Thương Khương thị đang định rời khỏi nơi món ngon mê hoặc này thì một chuyện bất ngờ xảy ra.
Thương Thanh Quân vốn đang ăn sủi cảo, đột nhiên nàng phát hiện mẫu thân chưa ăn.
Nàng lập tức hiểu ra mẫu thân vẫn đang còn giận.
Mẫu thân đã đói cả ngày, không ăn thì sao ổn? Tròng mắt của Thương Thanh Quân vừa đảo, lập tức gắp một cái sủi cảo trực tiếp nhét đến bên miệng mẫu thân, nhét vào trong miệng mẫu thân.
Thương Khương thị vốn không chứa được nước bọt trong khoang miệng nữa, kết quả bị con gái đột nhiên đút cho ăn… Một cái sủi cảo khiến nước bọt lập tức chảy ra ngoài từ khóe miệng.
Thương Thanh Quân thấy mẫu thân chảy ra nước bọt nhiều như vậy, có chút ngây ra, phải có bao nhiêu thèm ăn mới như vậy! Thương Khương thị chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, bị chơi khăm rồi, mất mặt chết đi được.
Đặc biệt nàng còn nhìn thấy hai mỹ nữ tuyệt sắc và Lý Nguyên đều chú ý tới dáng vẻ của nàng.
Thương Khương thị lập tức có xúc động không muốn sống nữa.
Muốn chết quá đi.
Chỉ là... nàng nhận thức cắn một miếng sủi cảo ở trong miệng.
Hương vị này thơm quá đi.
Sao trên đời này lại có món ngon như vậy, vỏ bánh thật dai, nhân bánh được làm từ gì mà tươi ngon như vậy.
Bất tri bất giác, Thương Khương thị lập tức ăn xong một cái sủi cảo.
Ngon như vậy, ăn một cái sao đủ? Theo bản năng, nàng lập tức cầm đũa gắp một cái sủi cảo bỏ vào trong miệng, vị ngon không thể dùng ngôn ngữ để hình dung lần nữa lấp đầy vị giác của Thương Khương thị.
Chậc, đúng rồi, không phải ta đã thề tuyệt đối không ăn miếng nào của Lý Nguyên sao.
Thương Khương thị vừa ăn sủi cảo, vừa ảo não không thôi vì bản thân không kiên định.
“Ngon không?”
Thương Thanh Quân hỏi mẫu thân.
“Ngon.”
Thương Khương thị trả lời theo bản năng.
Sau khi trả lời, nàng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy con gái mình vừa ăn, vừa thầm cười trộm.
“Lý Nguyên, sao ngươi không cho ta một đĩa?”
Hậu Thổ lấy một cái sủi cảo ra từ trong nồi hấp, vừa ăn vừa hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên ngồi ở bên cạnh, tự pha cho mình nửa chén giấm, hắn nghe thấy nghi hoặc của Hậu Thổ, thuận miệng nói: “Ta thấy ngươi thích dùng tay nắm, còn tưởng rằng ngươi không cần.”
Đỉnh trán Hậu Thổ lập tức sinh ra ba đường màu đen: “Ta chỉ nếm thử hương vị mới dùng tay nắm, ta rất thích sạch sẽ.”
Lý Nguyên nhìn thoáng qua lồng thủy tinh sủi cảo đã bị Hậu Thổ ăn hết, thản nhiên nói: “Ngươi nếm chút này cũng đủ để bọn họ ăn cả ngày rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận