Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 614 - Lý Nguyên Cát muốn sụp đổ!

Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, đau đến mức toàn thân mồ hôi đầm đìa, co quắp không ngừng, miệng điên cuồng khép mở, tựa như muốn hét lên nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Bịch!
Cằm Lý Nguyên Cát như muốn rơi xuống mặt đất.
Hắn đã sống mấy thập niên nhưng chưa từng chứng kiến chuyện không thể tưởng tượng được như vậy.
Vậy mà tự đánh gãy hai chân của mình?
Quả thực ngay cả thế giới quan cũng bị phá vỡ rồi.
Chưởng quỹ này là ai? Làm sao mà hắn làm được?
Mấy hộ vệ xung quanh nhìn thấy thế thì trố mắt đứng nhìn.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, dũng mãnh thiện chiến, rất nhanh đã phản ứng lại.
“Điện hạ cẩn thận.”
Mọi người lập tức đi lên bao vây Lý Nguyên Cát ở giữa, sau đó đề phòng nhìn Lý Nguyên, dáng vẻ vô cùng căng thẳng.
“Tề Vương, ngươi nhanh chóng rời đi, nơi này nguy hiểm.”
Một hộ vệ hét lớn với Lý Nguyên Cát...
Lý Nguyên Cát thấy hộ vệ khẩn trương như thế, hắn cũng trở nên bối rối theo.
Hắn vội vàng hấp tấp chạy ra cửa.
“Ái ôi.”
Thời điểm hắn mới vừa chạy tới chỗ rèm cửa, đột nhiên va phải một vị khách đang chuẩn bị tiến vào.
Lúc này hắn bị xô ngã xuống trên sàn nhà, lỗ mũi chắc đau lắm.
“Mẹ nó, kẻ nào va vào ta...”
Lý Nguyên Cát hổn hển mắng to một câu.
Một tên hộ vệ bên cạnh lập tức rút ra yêu đao, rất có dáng vẻ không hợp lý liền muốn chém người.
Sau đó, Lý Nguyên Cát nhìn thấy rèm vải bị vén lên, một bóng dáng quen thuộc đang che cái trán, vẻ mặt âm trầm đi tới.
“Phụ vương!”
Lý Nguyên Cát nhất thời không biết phải làm gì.
Hắn không ngờ Lý Uyên lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn đúng lúc va phải hắn.
Lý Nguyên Cát nhớ tới những lời chính mình vừa thuận miệng mắng, sắc mặt cũng trắng bạch, vội vàng quỳ xuống đất xin xỏ Lý Uyên: “Kính xin phụ vương thứ tội, không phải nhi thần cố ý va vào phụ vương.”
“Loảng xoảng, loảng xoảng.”
Yêu đao trong tay hộ vệ bên cạnh lập tức rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
“Thuộc hạ bái kiến Ngô hoàng.”
Hộ vệ vội vàng hành lễ, vẻ mặt thấp thỏm.
Những hộ vệ khác thấy thế cũng rối rít quỳ xuống với Lý Uyên.
Riêng chỉ có Lý Nguyên vẫn ngồi ở sau quầy rượu, bình tĩnh tự nhiên tiếp tục xem tiểu thuyết.
Lý Uyên xoa trán, không vui quát lớn với Lý Nguyên Cát: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này, vội vàng hấp tấp thế còn ra thể thống gì?”
Lý Tú Ninh cũng đi đến, nàng thấy Lý Nguyên Cát, lại thấy Lý Quý ngã trên mặt đất không ngừng co quắp, vẻ mặt nghi ngờ.
Lý Nguyên Cát ấm ức nói: “Điếm chủ này là một yêu nhân, hắn có yêu pháp, nhi thần hơi bối rối nên mới va phải phụ hoàng, mong phụ hoàng thứ tội.”
“Nói sai rồi.”
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Đó chính là giọng nói của Lý Nguyên.
“Ba ba.”
Thời điểm mọi người còn đang nghi ngờ, Lý Nguyên Cát đã hung hăng tát mấy cái vào miệng mình.
Cái miệng đã sắp bị đánh nát rồi.
Mẹ nó, tại sao ta lại tự mình tát mình chứ? Mau dừng lại!
Tại sao không dừng lại được?
Hắn vội vàng hoảng sợ nhìn Lý Nguyên, chỉ thấy vẻ mặt Lý Nguyên vẫn bình tĩnh.
Lý Uyên thấy Lý Nguyên Cát tự cho chính mình mấy cái bạt tai, hơn nữa khóe miệng còn có vết máu rồi, cho rằng nhi tử đang nhận sai lầm với hắn, không khỏi hài lòng gật đầu: “Ngươi đã biết sai rồi, coi như bỏ đi, có thể đứng dậy rồi.”
“Ba ba ba...”
Lý Nguyên Cát vẫn đánh vào mặt mình.
Rất nhanh gương mặt sắp sưng lên.
Lý Uyên cau mày nói: “Không phải trẫm nói là bỏ đi rồi sao?”
Lý Nguyên Cát vừa đánh vừa buồn rười rượi, nói: “Nhi thần bị khống chế rồi, chính là yêu...”
Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nuốt chữ “nhân” kia xuống, sửa lại: “Là người chưởng quỹ giở trò quỷ, không biết tại sao lại khống chế ta. Phụ hoàng mau cứu ta, mặt nhi thần sắp không còn cảm giác nữa rồi.”
Bây giờ Lý Uyên mới hiểu, hóa ra không phải là Lý Nguyên Cát đang nhận lỗi với hắn.
Mà là do vị chưởng quỹ kia bày ra yêu pháp gì đó.
Nhưng chẳng phải hoàng quyền là vạn pháp bất xâm, đạo thuật không thể áp đặt sao? Tại sao lại có người có thể thi triển yêu pháp trên người Tề Vương?
Lý Uyên nhìn Lý Nguyên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ.
Lúc này, Lý Tú Ninh vô cùng ngạc nhiên.
Nàng không ngờ, Lý Nguyên lại mang dị thuật.
Chẳng trách khí chất của hắn siêu phàm thoát tục như thế, không giống người trong thế tục, thì ra là hắn có kỳ thuật!
Sau khi đánh ba mươi cái bạt tai, cuối cùng Lý Nguyên Cát cũng dừng lại.
Tuy nhiên hắn cảm thấy mặt mình không còn cảm giác nữa rồi.
Trong lòng càng sụp đổ hơn.
Sức mạnh lớn như thế, trái lại trước giờ hắn chưa từng ra sức được như vậy.
“Vị chưởng quỹ này, không biết nên xưng hô như thế nào?”
Lý Uyên trầm giọng hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên thả cuốn tiểu thuyết trong tay xuống, nhìn Lý Uyên: “Lý Nguyên”
Vẻ mặt Lý Uyên, Lý Tú Ninh bỗng ngây ngốc.
Ặc, cái tên này.
Nghe với Lý Uyên thật dễ khiến cho người ta nghĩ khác!
“Lý chưởng quỹ tiên gia kỳ thuật?”
Lý Uyên đè nén sự khó chịu trong lòng, hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Có mười vạn.”
Nhận được sự xác nhận, trong lòng Lý Nguyên càng trở nên khiếp sợ hơn.
Hiện nay, đạo thuật Đại Đường thịnh hành, vì vậy Lý Uyên đã gặp qua không ít người có đạo pháp, thậm chí ở bên trong cung Thái Cực có không ít thuật sĩ luyện chế đan dược kéo dài tuổi thọ cho hoàng thất.
Trái lại Lý Uyên chưa từng thấy người có thể dùng đạo pháp gây ảnh hưởng lên quý tộc.
Hắn càng tò mò hơn về Lý Nguyên.
“Vì sao các hạ ỷ vào tiên thuật, vũ nhục Tề Vương Đại Đường, đệ tử hoàng thất?”
Toàn thân Lý Uyên tản ra uy áp đế vương khủng khiếp.
Nhưng Lý Nguyên làm như không thấy khí đế vương của Lý Uyên.
Hắn thản nhiên nói: “Bởi vì tiên thuật của ta cao chứ sao.”
Phụt! Lý Tú Ninh nghe thấy, lập tức kinh ngạc tới mức phun ra ngoài.
Lý do này thật sự khiến cho không kẻ nào dám cãi lại.
Chính là quá không nói đạo lý rồi!
Lý Uyên nghe thế, khóe miệng run rẩy không ngừng.
Hắn không thể nào ngờ được, Lý Nguyên sẽ nói ra lý do như vậy.
Người này quả đúng như lời Lý Tú Ninh nói, coi rẻ hoàng quyền, thật sự là quá không có vương pháp rồi.
“Chẳng lẽ tiên thuật cao là muốn làm gì thì làm sao?”
Vẻ mặt Lý Uyên càng trở nên nghiêm túc.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận