Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 668 - Đứa trẻ nghịch ngợm và quan Nhân Tào Ngụy Trưng!

Công chúa còn có nghĩa phụ?
Trên đời này người nào có tư cách làm nghĩa phụ của công chúa, ngồi ngang hàng với hoàng đế chứ?
Mọi người trên đại điện, ngoại trừ một số ít người như Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
“Không biết nghĩa phụ của Tấn Dương công chúa là ai?”
Ngụy Trưng hỏi Lý Nhị.
Lý Nhị: “Người này chính là cao nhân tuyệt thế giúp trẫm tiêu diệt mười vạn đại quân của Đột Quyết.”
Ngụy Trưng nghe thế, tâm thần chấn động, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
Mười vạn đại quân Đột Quyết tử vong toàn bộ trong một vụ nổ mạnh. Đây cũng là chuyện lớn làm chấn động vô số người.
Vô số người muốn nghe ngóng nội tình bên trong.
Ở cái thế giới này, thân phận chân thật của Ngụy Trưng thực ra là quan Nhân Tào Thiên Đình sắp xếp trong triều đình, trợ giúp Thiên Đình xử lý chuyện của triều đình loại người.
Ngọc Đế từng ra lệnh cho hắn thăm dò nội tình của chuyện này.
Tuy nhiên Lý Nhị đã chú ý tới chuyện này rất lâu nhưng không nghe ngóng được gì.
Ngụy Trưng không ngờ hôm nay lại ngoài ý muốn biết được nội tình.
Chỉ cần có đầu mối là Tấn Dương công chúa này, muốn tìm ra vị cao nhân tuyệt thế kia sẽ đơn giản hơn nhiều!
Ngụy Trưng thầm suy nghĩ.
“Con rắn này cũng là nghĩa phụ ngươi làm cho ngươi sao?”
Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn con rắn xanh trong tay Tiểu Tê Tử, chỉ cảm thấy trong lòng khẩn trương như thật.
Tiểu Tê Tử gật đầu, nói: “Đúng vậy, đây là đồ chơi phụ phân làm cho ta.”
“Ngươi không sợ sao.”
Trưởng Tôn hoàng hậu.
“Cái này thì có gì mà phải sợ?”
Tiểu Tê Tử không hiểu, hỏi.
Trưởng Tôn hoàng hậu nghiêm túc nói với nữ nhi: “Vừa rồi Tiểu Tê Tử không nên đùa cợt Ngụy đại phu. Thân là công chúa, hẳn là nên hiền lương thục đức, nho nhã lễ độ mới đúng. Sau này không thể làm trò đùa dai như thế nữa.”
Tiểu Tê Tử chu môi bất mãn, nói: “Ta thấy hắn muốn trách phạt mẫu hậu, thế nên mới vì mẫu hậu mà dọa hắn một chút, sao mẫu hậu lại nói chuyện giúp hắn chứ?”
Trưởng Tôn hoàng hậu kiên nhẫn nói: “Ngụy đại phu có thể trượng nghĩa thẳng thắn can gián, không nịnh nọt quân chủ, đây là trung thần vô cùng đáng quý, có thể nhắc nhở phụ hoàng ngươi ít phạm sai lầm, trở thành vị quân chủ có tài có đức. Vì vậy chúng ta không nên vì Ngụy đại phu chỉ ra sai lầm của chúng ta mà trách hắn. Như thế là không đúng.”
“Được, ta biết rồi. Sau này ta không trêu đùa hắn là được.”
Tiểu Tê Tử đồng ý.
Trong lòng nàng đột nhiên thấy nhớ phụ thân rồi.
Nếu như phụ thân biết ta làm như vậy, chắc chắn sẽ không phê bình ta.
Bời vì tới bây giờ, phụ thân chưa từng phê bình ta, càng không cần ta hiền lương thục đức, nho nhã lễ độ.
Phụ thân chỉ nói, Tiểu Tê Tử vui vẻ là tốt rồi.
Hơn nữa còn có thể cùng ta đùa dai...
Khách điếm.
Lý Nguyên đang sắp xếp lại các loại truyện cổ tích.
Mỗi ngày trước khi ngủ, Tiểu Tê Tử đều muốn nghe một câu chuyện xưa rồi mới đi ngủ.
Vì vậy hắn chuẩn bị sắp xếp lại những truyện cổ tích thú vị kia.
“Đinh đang đinh đang.”
Đúng lúc này, âm thanh chuông gió dễ nghe vang lên.
Chỉ thấy Dương Thiền hấp tấp chạy tới.
Ở sau lưng nàng là một nam tử anh minh thần võ.
Đó chính là Dương Tiễn.
Nếu biết Lý Nguyên ở đây, hắn tất nhiên là muốn đến bái kiến.
“Lão bản, ta đã về rồi.”
Sau khi Dương Thiền vào nhà liền la lớn.
Tựa như vì nàng đến mà cả gian phòng như có thêm vài phần sinh khí.
Lý Nguyên ngẩng đầu nhìn huynh muội Dương Thiền, lại tiếp tục sắp xếp lại truyện cổ tích. Dương Thiền thấy Lý Nguyên không tỏ vẻ hoan nghênh, nhất thời trở nên im lặng, xem thường.
Hừ, uổng công ta nhớ ngươi như vậy!
Sau này không nhớ nữa!
Nàng vừa ở một bên chế nhạo, vừa hỏi Lý Nguyên: “Ta rời đi lâu như vậy, Lão bản có nhớ ta không?”
Lý Nguyên suy nghĩ một lúc, ăn ngay nói thật, nói: “Không nhớ.”
Trong khoảng thời gian này, hắn ở chung một chỗ với Tiểu Tê Tử, ngoại trừ thường xuyên nhớ tới Đát Kỷ khi còn nhỏ ra, thật sự là không nhớ tới Dương Thiền.
Hơn nữa, một người phục vụ thì có cái gì mà nhớ?
Dương Thiền thấy dáng vẻ chân thành của Lý Nguyên, nhất thời có cảm giác xúc động muốn khóc.
Quá đả kích người rồi.
Lão bản ghê tởm, nhớ ta một chút thì chết à!
“Bái kiến Lý tiền bối.”
Lúc này Dương Tiễn mới đi tới tước mặt Lý Nguyên, cung kính thi lễ một cái với Lý Nguyên.
“Mạo muội tới thăm, kính xin Lý tiền bối thứ tội.”
Lý Nguyên gật đầu, bình tĩnh chào hỏi một tiếng: “Ngồi đi.”
Dương Thiền ngồi trên ghế, cảm kích nhìn Lý Nguyên, nói: “Chuyện Tây Phương giáo ám toán tiểu muội, tiểu muội đã nói cho ta biết. Làm phiền tiền bối ra tay mới khiến Tây Phương giáo không dám làm khó tiểu muội, vãn bối vô cùng cảm kích.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Cảm kích thì không cần, hơn nữa ta cũng không ra tay.”
Dương Tiễn lấy lòng, nói: “Cái gì tiền bối cũng không cần làm nhưng có thể khiến cho Tây Phương giáo run sợ trong lòng.”
“Tinh tinh.”
Lúc mọi người đang nói chuyện, Dương Tiễn đột nhiên nghe thấy âm thanh kỳ quái vang lên từ cái loa ở cửa.
Ngay sau đó một tiểu nữ hài đáng yêu vô cùng cưỡi một món đồ hình con mèo nhỏ đi đến.
Đây là thứ gì?
Khi Dương Tiễn còn đang nghi ngờ, hắn đột nhiên nghe thấy tiểu nữ hài gọi Lý Nguyên: “Phụ thân, ta đã về rồi.”
Phụ thân?
Dương Tiễn trố mắt ra nhìn, cằm muốn rơi xuống đất.
Cái gì? Tiểu nữ hài đáng yêu vô cùng này lại là nữ nhi của Lý tiền bối sao? Lý tiền bối đã có nữ nhi rồi?
Mẫu thân nó là ai?
Là nữ tử tuyệt thế nào mới có thể xứng đôi với Lý tiền bối chí cao vô thượng?
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy vẻ mặt tiểu nữ hài vui mừng nhìn Dương Thiền, hét lớn: “A, mẫu thân, sao ngươi lại về rồi?”
“Phụt!”
Dương Tiễn lảo đảo một cái, nhất thời kích động nhảy từ trên ghế xuống, ngã xuống đất.
Ngã tư thế chụp ếch.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn trân trối không nói nên lời, ngơ ngác mù tịt không hiểu chuyện gì, gần như ngất đi.
Trong lòng Dương Tiễn lại càng dâng lên sóng lớn, chấn động làm đầu hắn choáng váng, tay chân như nhũn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận