Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1087 - Yêu Hoàng và Tổ Vu gặp lại lần nữa (2)

“Đám người kia vô duyên vô cớ đánh chúng ta, Tôn trưởng lão phải làm chủ cho chúng ta.”
Đế Tuấn và Thái Nhất nhìn thấy Tôn Ngộ Không như là trông thấy cứu tinh, lập tức vui mừng quá đỗi, vội vã trốn ra sau lưng Tôn Ngộ Không, mặt mũi bầm dập cầu cứu.
Đế Giang, Chúc Cửu âm và nhóm Tổ Vu thấy Đế Tuấn ngày xưa cao cao tại thượng, quân lâm tam giới lại cũng mở miệng cầu xin người khác, bọn họ cảm thấy đúng là được mở rộng tầm mắt, không thể tin được.
“Hai người các ngươi cũng mất mặt quá rồi, ân oán giữa chúng ta, để cho người ngoài tham gia vào làm cái gì?” Chúc Dung đầy vẻ khinh bỉ nói với Đế Tuấn và Thái Nhất.
“Đúng vậy, các ngươi có còn là nam nhân hay không? Nếu như là nam nhân thì đừng có chạy, đánh một trận ra trò với chúng ta.” Cộng Công cũng lớn tiếng nói.
Đế Tuấn lẩm bẩm: “Thật là độc ác, có điên mới đánh một trận với các người!”
Thái Nhất tức giận nói:
“Các ngươi có nhiều người như vậy lại vây đánh có hai chúng ta, còn không biết xấu hổ mà nói nam nhân.”
Tôn Ngộ Không thấy dáng vẻ phách lối của đám người Đế Giang, lập tức bất mãn nói: “Điều thứ ba trong nội quy của Ly Sơn học viện chính là đồng môn cần phải tương thân tương ái, không được gây xích mích, càng không cho phép đánh lộn ẩu đả. Các ngươi mới vào học viện đã vi phạm nội quy trường học, đánh đồng môn sư huynh đến mặt mày xanh tím, như thế nào? Việc này phải bị phạt nặng.”
Đế Giang không thèm để ý nói: “Chúng ta và hai người bọn họ có thù không đội trời chung, chỉ đánh bọn chúng thôi đã là được lời cho bọn chúng rồi...”
Tôn Ngộ Không trực tiếp ngắt lời hắn: “Ta không quan tâm giữa các ngươi có thù hận thế nào, nói tóm lại, Ly Sơn học viện không phải là nơi cho các ngươi giải quyết ân oán. Bất kể là tiên sinh dạy học hay môn sinh của Ly Sơn học viện đều phải tuân thủ quy tắc ở Ly Sơn học viện. Một khi vi phạm nội quy học viện thì phải chịu hình phạt tương ứng. Với hành vi của các ngươi phải chịu mười roi Pháp Tắc Chi Tiên, còn phải học giáo dục tư tưởng một tháng mới được.”
Cộng Công không thèm để ý nói: “Không phải là mười roi sao, có gì to tát đâu chứ.”
Câu Mang: “Đúng thế, đừng nói mười roi, cho dù là 100 roi ta cũng sẽ không nhíu mày.”
Những Tổ Vu khác cũng không biểu hiện không quá để ý đến chuyện này.
Tu vi của bọn họ tuy đã bị phong ấn nhưng tố chất thân thể vẫn còn ở đó, tỏng mắt bọn họ, đừng nói đánh mười cây roi, có là đao chém mười lần cũng không thành vấn đề.
Tôn Ngộ Không thấy vẻ mặt của Đế Giang và nhóm Tổ Vu thì không khỏi âm thầm lắc đầu.
Chỉ có thể nói, những người này quá ngu, quá ngây thơ rồi.
Bất kì ai đã trải qua hình phạt bằng Pháp Tắc Chi Tiên đều còn sợ hãi trong lòng, không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai trong đời.
Thật đúng là sống không bằng chết.
Nghe nói, đó là do nữ hoàng mời chưởng quỹ tự mình luyện chế.
Tôn Ngộ Không cũng không nói thêm gì, hắn hỏi Đế Giang và nhóm Tổ Vu: “Các ngươi thừa nhận chính các ngươi chủ động ẩu đả với hai huynh đệ Ô Tuấn và Ô Thái đúng không?”
Ô Tuấn và Ô Thái là Đế Tuấn cùng Thái Nhất ở ly 1 học viện dùng tên giả
Đế Giang sảng khoái nói: “Đương nhiên thừa nhận.”
Chúc Cửu m: “Tất cả chúng ta đều đánh, không có việc gì phải phủ nhận.”
“Cần phạt thì phát, chúng ta sẽ không nhíu mày.” Cộng Công dửng dưng như không.
Tôn Ngộ Không gật đầu: “Các ngươi đã thừa nhận, vậy bây giờ các ngươi liền theo ta đến Chấp Pháp Đường chị trừng phạt!”
Hai người Đế Tuấn và Thái Nhất nghe vậy, trên khuôn mặt sưng vù lập tức lộ ra biểu tình có chút hả hê, cười đến răng cửa cũng lộ ra rồi.
Bọn họ đã biết cảm giác của Pháp Tắc Chi Tiên.
Đừng hỏi tại sao mà bọn họ lại biết được.
Kể ra thì đó là một đoạn quá khứ nghĩ lại liền phát sợ.
Hơn nữa, ngoài Pháp Tắc Chi Tiên ra, bọn họ cảm thấy phải học giáo dục giáo dục và viết bản kiểm điểm dài năm vạn chữ cũng là việc vô cùng đau khổ.
Để cho bọn Đế Giang từ từ hưởng thụ đi!
Không lâu sau, trong Chấp Pháp Đường liền truyền ra một hồi tiếng tru thảm thiết đến quỷ khóc sói gào, Cộng Công vừa mới nói sẽ không nhíu mày, bị đánh một roi, khuôn mặt liền đau đến vặn vẹo...
Không nói đến cuộc sống của nhóm Tổ Vu và Đế Tuấn, Thái Nhất ở trong Ly Sơn học viện nữa.
Nói đến chuyện sau khi Hồng Quân cầm Vạn Giới Tháp của Thần Niệm đi, hắn cũng dùng Vạn Giới Tháp đi đến những thế giới khác nhau, dùng cách hấp thu bổn nguyên chi lực của các thế giới để tăng cao tu vi.
Từ sau Mãng Hoang lượng kiếp, Hồng Quân dùng Vạn Giới Tháp thành công kiên kết không ít thế giới ngoại vực.
Chỉ là những thế giới ngoại vực này đều nhỏ đến đáng thương, không ít thế giới ngay cả cao thủ Đại La Kim Tiên kỳ cũng không nuôi dưỡng ra được. Vì vậy bổn nguyên chi lực mà Hồng Quân lấy được cũng rất có hạn, chỉ đủ để thực lực của hắn tăng lên một ít.
Nhưng mà Hồng Quân cũng không để ý, hắn có nhiều thời gian, chỉ cần thực lực có tăng trưởng là được, một ngày nào đó, hắn cũng có thể chứng đạo thành công giống như Thần Niệm. Đương nhiên, hắn chắc chắn sẽ không chết như Thần Niệm!
Một hôm, Hồng Quân giống như thường ngày, vừa xuất khiếu đi vào Thái Hư, vừa thúc giục Vạn Giới tháp liên kết thế giới.
Chỉ là khiến hắn không bao giờ nghĩ tới chính là, lúc này đây Vạn Giới tháp lại liên kết đến một thế giới.
Tiếc là đẳng cấp, quy mô của thế giới này to lớn hơn thế giới Hồng Hoang và thế giới Mãng Hoang rất nhiều lần.
Thế cho nên ý chí của thế giới này dễ dàng che đậy nhận thức của Hồng Quân, còn phái ra hơn mười kỳ tử, lặng yên không tiếng động đi vào thế giới Hồng Hoang.
Một kẻ phản xâm lấn lại đến.
Bên trong một rừng cây ở ngoài thành Trường An.
Đột nhiên xuất hiện một cái màn ánh sáng mà không thể dùng mắt thường và thần thức cảm nhận được.
Bên trong màn ánh sáng có mười lăm người già trẻ lớn bé ăn mặc khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận