Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 677 - Được, kẻ ngu này chính là ta!!

Kinh Hà Long Vương vội vàng đứng trước mặt tiểu nữ hài, cố gắng nén xuống kích động của mình, cũng nở nụ cười chân thành nhất.
Hắn hỏi với tiểu nữ hài:
“Tiểu bằng hữu, ngươi là con nhà ai? Ta thấy xương cốt ngươi trong sạch, ngộ tính phi phàm. Chỗ ta có vô số công pháp thông thiên tuyệt địa, ngươi có muốn tu luyện không? Sau khi tu luyện có thể lên trời xuống đất, không gì là không làm được!”
“Phụ thân, mẫu thân, các ngươi mau ra đây, ở đây có kẻ lừa gạt bán trẻ nhỏ.”
Tiểu nữ hài đột nhiên lớn tiếng kêu lên về phía khách điếm.
Kinh Hà Long Vương nghe vậy, da mặt điên cuồng co quắp.
Biến ta thành kẻ lừa gạt. Ta đường đường là Long Vương, sao lại là tên lừa gạt được chứ?
“Không phải ta là kẻ lừa gạt, ta chỉ muốn...”
Kinh Hà Long Vương đang chuẩn bị giải thích thì thấy một nữ tử dáng vẻ phong nhã vô cùng, ăn mặc kỳ dị lao từ trong khách điếm ra.
Đồng thời, trong miệng nữ tử không ngừng quát.
“Ban ngày ban mặt mà vẫn có bọn buôn người, hơn nữa còn tới làm trên đầu ta. Thế là không muốn sống nữa sao?”
Dương Thiền đi tới bên cạnh Tiểu Tê Tử, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Kinh Hà Long Vương.
Nàng tức giận nói: “Lão cá trạch nhà ngươi sao không thành thật ở trong sông cho cá ăn mà chạy tới đây lừa bán trẻ nhỏ?”
Kinh Hà Long Vương thấy nữ tử có tu vi, hơn nữa còn là tu sĩ Kim Tiên đại viên mãn, không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Hắn vội vàng giải thích: “Đạo hữu đừng hiểu lầm. Ta không phải là bọn buôn người, chỉ là ta thấy đứa trẻ này xương cốt kỳ lạ nên muốn nhận làm đồ đệ, truyền công pháp cho nàng.”
Vẻ mặt Dương Thiền khinh bỉ nói: “Với tu vi ít ỏi này của ngươi mà còn không biết xấu hổ đi ra ngoài dạy hư học trò à?”
Kinh Hà Long Vương không vừa lòng, nói: “Mặc dù tu vi của ta không cao bao nhiêu nhưng cũng là Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ, làm sao lại tính là dạy hư học trò được?”
Dương Thiền không khách khí nói: “Hay là ngươi quan tâm đến chính bản thân ngươi hơn đi, họa sắp ập tới đầu rồi mà còn muốn thu nhận đồ đệ. Thu nhận đồ đệ để tới nhặt xác cho ngươi à?”
Nàng lại quay đầu nói với Tiểu Tê Tử: “Tiểu Tê Tử, không phải ngươi muốn tới hoàng cung sao? Ngươi có đi không?”
Tiểu Tê Tử vội vàng gật đầu, nói: “Tất nhiên là muốn đi rồi. Mẫu thân nói nhớ ta, để ta tới thăm nàng một lúc.”
Vừa nói xong, nàng khởi động xe, tiếp tục lên đường.
Mười mấy năm không gặp, dáng vẻ và chiều cao của Tiểu Tê Tử lại không hề có chút thay đổi nào.
Dương Thiền đưa mắt nhìn Tiểu Tê Tử rời đi. Nàng thấy Kinh Hà Long Vương còn đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: “Sao ngươi còn chưa đi?”
Kinh Hà Long Vương bình tĩnh, vẻ mặt mất hứng, nói: “Tại sao ngươi lại nói họa của ta sắp tới rồi? Lại còn nhặt xác. Nếu hôm nay ngươi không cho ta lời giải thích, ta sẽ không đi.”
Dương Thiền khinh thường, nói: “Ngươi không đi? Không đi thì không đi. Ai sợ ngươi chứ.”
Nói xong, nàng không để ý tới Kinh Hà Long Vương nữa, một đường đi vào trong khách điếm.
Tất nhiên Kinh Hà Long Vương sẽ không từ bỏ ý đồ. Hắn kêu lên với Dương Thiền: “Ngươi đừng có đi. Ngươi mau nói rõ ràng cho ta, tại sao lại nói tai họa của ta sắp tới?”
Vừa hỏi, Kinh Hà Long Vương vừa đi theo Dương Thiền vào khách điếm.
“Đinh đang đinh đang...”
Thời điểm hắn đi qua rèm cửa, hắn nghe thấy tiếng chuông gió làm cho tinh thần bình tĩnh, tâm trạng thay đổi kỳ ảo.
Kinh Hà Long Vương tò mò dùng thần thức quét qua chuông gió một chút.
Lập tức hắn phát hào quang của chuông gió phóng ra, đạo vận xoay quanh, uy áp khí tức pháp tắc ngập tràn.
Đây, đây là một Tiên thiên linh bảo!
Hơn nữa, khí tức như vậy, ít nhất là một Tiên thiên linh bảo cực phẩm! Đôi mắt Kinh Hà Long Vương suýt nữa thì rơi ra ngoài.
Ánh mắt nhìn chiếc chuông gió tràn đầy nóng bỏng.
Sao lại treo Tiên thiên linh bảo ở chỗ này?
Chẳng lẽ đối phương không biết rõ về giá trị của chiếc chuông gió này sao?
Nghĩ đến khả năng này, hô hấp của Kinh Hà Long Vương cũng trở nên dồn dập hơn.
Không ngờ, hôm nay chẳng những hắn phát hiện ra Tiên Thiên Đạo thai Thánh đồng chín tầng mà còn phát hiện ra một Tiên thiên linh bảo cực phẩm.
Đúng là phát tài rồi!
Kinh Hà Long Vương đè nén kích động trong lòng, đi vào trong khách điếm.
Điều kiện trong khách điếm khiến cho Kinh Hà Long Vương không khỏi âm thầm gật đầu.
Tài sản bên trong không xa hoa nhưng đặc biệt trang nhã vô cùng. Hơn nữa bố trí của khách điếm làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như tràn đầy đạo vận vậy.
Ở vị trí quầy rượu, Kinh Hà Long Vương nhìn thấy một công tử trẻ tuổi đang say sưa đọc sách.
Dung mạo của vị công tử khiến Kinh Hà Long Vương vô cùng kinh ngạc.
Hắn cảm thấy câu nói “Công tử nhân như ngọc, mạch thượng thế vô song” chính là để đặc biệt hình dung vị công tử này.
Rõ ràng là một người phàm nhưng lại khí chất lại vượt xa tất cả tiên nhân mà Kinh Hà Long Vương từng gặp.
Chẳng trách tiểu cô nương kia lại xinh đẹp như vậy. Phụ thân đẹp trai đến thế, nữ nhi không xinh đẹp cũng khó.
Kinh Hà Long Vương âm thầm nghĩ.
Hắn nhìn thấy vị nữ tử lúc nãy lúc này đang cầm khăn lông, lau bàn ghế trong hành lang.
“Ngươi đó, sao lại chỉ nói có một nửa?”
Kinh Hà Long Vương bất mãn hỏi Dương Thiền.
Dương Thiền vừa dùng khăn lông lau hộc tủ vốn không có hạt bụi nào, vừa thờ ơ đáp: “Bởi vì ta chỉ biết có một nửa thôi.”
Kinh Hà Long Vương nghe thế, không khỏi sửng sốt.
Hắn không ngờ Dương Thiền lại trả lời như vậy.
“Cái gì gọi là chỉ biết một nửa?”
Hắn khó hiểu nên hỏi lại.
Dương Thiền nổi giận bĩu môi nhìn Lý Nguyên: “Vừa rồi ta chỉ nghe hắn nói một câu là ngươi sắp gặp tai họa, mệnh không còn lâu nữa, thế nên mới học ngay thể hiện ngay.”
“Hắn?”
Kinh Hà Long Vương càng thêm khó hiểu.
Nam tử kia chỉ là người phàm thì có thể biết cái đếch gì chứ?
Hừ, dám đi nói mệnh ta không còn lâu nữa, vậy đừng trách ta mưu đoạt chuông gió của ngươi. Ha ha ha!
Vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu Kinh Hà Long Vương. Hắn đi tới bên cạnh Lý Nguyên, tùy tiện hỏi Lý Nguyên: “Tại sao ngươi lại nói ta sắp có họa lớn, mệnh không còn lâu nữa? Nếu như ngươi không nói được lý do, vậy đừng trách ta không khách khí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận