Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1202 - Vô Cực môn khiếp sợ!!

Cho dù là đạo trường của Thánh Nhân cũng không thể so sánh, một tòa khách điếm, sao so được với sơn môn của ta?
Ngô Cực đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, nghĩ bản thân cố gắng mấy chục vạn năm mới tích góp được tài sản như hiện tại, vốn tưởng rằng đủ để ngạo thế Hồng Mông, không nghĩ tới, không ngờ còn kém một tòa khách điếm.
Khách điếm này rốt cuộc có lai lịch gì?
Ngay lúc Ngô Cực đang đánh giá khách điếm, An Tiêu Tiêu nói với sư phụ: “Sư phụ, kẻ thù của ta và kẻ thù của Nhị sư huynh đều ở trong khách điếm này, ta đi bắt bọn họ ra!”
Nghĩ đến lập tức có thể giáo huấn Dương Thiền, vẻ mặt An Tiêu Tiêu không khỏi vô cùng hưng phấn.
Hừ, ngươi đánh ta thế nào, ta muốn trả lại gấp trăm lần cho ngươi!
Ngô Cực biết được kẻ thù của An Tiêu Tiêu và Cừu Thiên Huyết đang ở trong khách điếm, hắn càng thêm hiếu kỳ với khách điếm này.
Lúc trước hắn nghe Nhị đệ tử nói Đát Kỷ kia hình như có một Hỗn độn chí bảo, liền cảm thấy kỳ quái.
Hiện tại hắn lại phát hiện điểm không tầm thường của khách điếm, không nhịn được có chút muốn gặp Đát Kỷ kia.
Không biết đối phương rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt?
Trong lòng Ngô Cực chuyển qua ngàn vạn ý niệm, có điều hắn lại không chần chờ.
Hắn ngăn cản An Tiêu Tiêu: “Khách điếm này có chút bất phàm, vẫn là ta tự mình đi xem một chút đi!”
An Tiêu Tiêu nghe vậy, cảm thấy kinh ngạc.
Lần đầu tiên nàng nghe thấy ba chữ “không tầm thường” trong miệng sư phụ.
Phải biết rằng, từ trước đến nay sư phụ đối với bất cứ chuyện gì đều thờ ơ, không để trong mắt.
Khách điếm này, rốt cuộc có cái gì không bình thường?
Tại sao mình không nhìn ra?
Không chỉ An Tiêu Tiêu kinh ngạc, đệ tử Vô Cực môn Lý Thu Nguyệt, Tiêu Vân Trần, Cừu Càn Huyết và những tọa kỵ kia cũng đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía khách điếm, muốn nhìn xem khách điếm này có tư cách gì, có thể khiến cho sư phụ nói ra ba chữ “không tầm thường”.
Nhìn sơ qua, mọi người không hề phát giác.
Chỉ cảm thấy khách điếm bình thường, rất bình thường.
Nhưng nhìn kỹ, có người lại phát hiện chỗ bất phàm.
Không phải phát hiện khách điếm bất phàm, mà là nhận ra được sự việc có chút không thích hợp, bọn họ vậy mà lại không thấy tung tích của mấy Thánh Nhân kia.
Mấy Thánh Nhân kia không phải đi vào trong khách điếm sao?
Tại sao trong thần thức của mình, trong khách điếm lại không có một bóng người?
So sánh với đám người Lý Thu Nguyệt kinh hãi nghi ngờ, vẻ mặt đám người Tôn Ngộ Không, Trấn Nguyên Tử cũng có chút thú vị.
Bọn họ biết rõ chỗ kinh khủng của khách điếm này.
Tuy nhiên, người này lại có thể phát hiện ra sự bất phàm của khách điếm, quả thật có chút bản lĩnh!
Tôn Ngộ Không vừa đánh giá Vô Cực vừa nghĩ.
Thân hình Ngô Cực lóe lên, bay về phía khách điếm.
Đám người An Tiêu Tiêu, Lý Thu Nguyệt thấy thế, vội vàng đi theo phía sau Ngô Cực, cũng bay qua.
Chỉ để lại tọa kỵ của mình tiếp tục dừng ở trên không Trường An, kinh sợ chư thiên vạn giới.
Ngô Cực vốn không có ý định đi cửa chính, ý định của hắn là bay thẳng vào từ phía trên khách điếm.
Nhưng mà, khi thân hình của hắn vừa đi tới ba mươi ba mét phía trên khách điếm, hắn chỉ cảm thấy không gian xung quanh tạo ra một trận rung chuyển, một pháp tắc chi lực không gian nhanh chóng hiện lên.
Ngay sau đó, hắn còn chưa kịp phản ứng, đã phát hiện thân hình của mình vậy mà lại từ bầu trời, trực tiếp xuất hiện ở phía trước cửa chính của khách điếm.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Ngô Cực càng đậm.
Thuật Không Gian Na Di cao minh như thế, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ở nơi khác.
Thú vị!
Xoạt xoạt xoạt!
Đúng lúc này, đám người Lý Thu Nguyệt vốn đi theo phía sau Ngô Cực cũng phát hiện mình bị chuyển đến cửa khách điếm.
Bọn họ cũng không có cảm nhận được lực lượng không gian, chỉ cảm thấy bản thân bay lên, đột nhiên xuất hiện ở cửa khách điếm.
Quỷ dị vô cùng.
Bởi vậy vẻ khiếp sợ trong lòng những người này, lại càng nặng hơn.
Vẻ mặt không hiểu.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
“Tại sao chúng ta lại xuất hiện ở đây?”
Mấu chốt là trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, vậy mà một chút điềm báo cũng không cảm giác được!
“Tòa khách điếm này quả nhiên có chỗ cổ quái.”
Ngô Cực thấy bộ dáng kinh ngạc nghi ngờ của đệ tử, không khỏi nhíu mày.
Hắn thản nhiên quát lớn: “Chỉ là một loại trận pháp dịch chuyển không gian mà thôi, cần gì phải ngạc nhiên?”
Nghe sư phụ răn dạy, đám người Lý Thu Nguyệt ngượng ngùng nhìn nhau, lúc này mới ngừng nghị luận.
An Tiêu Tiêu phản ứng nhanh, chủ động vén rèm cửa giúp sư phụ: “Sư phụ mời vào.”
Đồng thời, trong miệng nàng còn nhỏ giọng nói thầm: “Người bên trong cũng không biết đi ra nghênh đón một chút, không có chút nhãn lực.”
Đột nhiên, cô cảm thấy có chút kỳ quái.
Sao sư phụ còn chưa vào?
Nàng nhìn về phía sư phụ, chỉ thấy sư phụ vẻ mặt kinh ngạc nhìn chuông gió trên rèm cửa, tựa hồ chuông gió này có chỗ nào đặc biệt.
Ngay sau đó nàng phát hiện, chẳng những sư phụ đội chuông gió, đại sư tỷ, nhị sư huynh, đám người tam sư tỷ, cũng tất cả đều vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm chuông gió.
Giống như là bị cố định vậy.
“Các ngươi làm sao vậy?”
An Tiêu Tiêu kỳ quái hỏi mấy vị sư huynh sư tỷ.
Tiêu Vân Trần hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phong Linh, cũng không ngẩng đầu nhìn An Tiêu Tiêu nói: “Chuông gió này, vậy mà lại là, là mấy Tiên thiên linh bảo cực phẩm tạo thành.”
Xoẹt!
An Tiêu Tiêu nghe vậy, kinh ngạc rớt cả cằm xuống đất.
Tuy nàng cảm thấy tiếng chuông gió này phát ra rất dễ nghe, còn từng hoài nghi tiếng chuông gió này, hiệu quả có chút giống với tiếng Tư Thần chung trong Vô Cực môn.
Nhưng nàng sao cũng không thể tin được, những chiếc chuông gió này vậy mà lại là Tiên thiên linh bảo cực phẩm, hơn nữa còn là mấy Tiên thiên linh bảo cực phẩm tạo thành.
Thật hay giả vậy?
Cái chuông gió này lại trâu bò như vậy sao?
Chẳng phải là nói, cái chuông gió này, còn trân quý hơn so với Tư Thần chung?
Hiện tại, nàng rốt cuộc cũng hiểu được một chút, sư phụ vì sao lại nói khách điếm này bất phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận