Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 916 - Lý Nguyên tính thật là chuẩn quá

Nghĩ đến đây, Tôn Ngộ Không đột nhiên âm thầm tặc lưỡi.
Hắn cẩn thận cất Ngưng Chi Ngọc Lộ vào rồi quay lại sảnh lớn, cung kính nói một tiếng với Lý Nguyên liền rời khỏi Trường An.
“A, sao ngươi lại đánh chết ta?”
Lúc rời đi, hắn đột nhiên nghe thấy Đát Kỷ hét to một tiếng.
Tôn Ngộ Không nhíu mày nghi hoặc.
Đánh chết? Không phải vẫn ổn đó ư?
Lý Nguyên nghe thấy tiếng hét của em gái, bất đắc dĩ nhún vai: “Ta nhìn thấy một bóng người hèn nhát nấp sau cái cây, ta đương nhiên phải bắn rồi.”
“Ta hèn nhát chỗ nào chứ?”
Mặt Đát Kỷ phồng lên vì tức giận.
Sau đó, Lý Nguyên lại hạ luôn Tiểu Tê Tử, phút chốc ăn gà thành công.
Tổng cộng 39 mạng.
Những người cùng phòng xem chiến tích của Lý Nguyên, tròng mặt trợn như muốn lồi ra ngoài.
“Người được gọi là ‘Chung Cực Đại Ma Vương’ chắc chắn cài hack, tốc độ phản ứng thế này quá nhanh rồi.”
“Đúng vậy đó, 39 mạng, quả thực không dám tin.”
“Trước đó ta còn chưa kịp phản ứng đã bị bắn trúng, chết rồi còn không biết kẻ địch trốn chỗ nào.”
“Còn có hai người ‘Đát Kỷ’ và ‘Tiểu Tê Tử’ cũng rất lợi hại.”
Tôn Ngộ Không quay về Ngũ Trang Quán.
Trong đại điện, Đường Tăng đang yên lặng niệm kinh ở một bên, mấy người Bạch Tinh Tinh, Thiết Phiến công chúa, Trư Bát Giới, Xuân Tam Nương, Sa Hòa Thượng đều là bộ dạng chau mày nhăn nhó.
Trấn Nguyên Tử ngồi ở phía trên, nhắm hai mắt, dường như thần hồn đang du ngoạn trong thái hư.
Mấy người Bạch Tinh Tinh, Trư Bát Giới nhìn thấy Tôn Ngộ Không quay lại, không nhịn được phấn khích vây xung quanh.
“Hầu ca, sao rồi đã tìm được cách chưa?”
Tôn Ngộ Không không để ý đám người Trư Bát Giới mà đi đến trước mặt Trấn Nguyên Tử, bày ra biểu cảm rất tiếc vì không tìm được cách cứu sống cây Nhân Sâm Quả.
Mặt của đám người Bạch Tinh Tinh, Trư Bát Giới phút chốc lộ ra vẻ thất vọng tràn trề.
Trấn Nguyên Tử cũng trầm mặc không nói, sắc mặt trở nên khó coi thêm ba phần.
Thực ra hắn cũng biết Tôn Ngộ Không không thể tìm ra cách cứu chữa cây Nhân Sâm Quả. Dù gì thì cây Nhân Sâm Quả là linh căn ngàn năm cực phẩm, làm gì dễ dàng cứu sống đến vậy? Chỉ là ôm một chút hy vọng ít ỏi nên mới để Tôn Ngộ Không đi thử xem.
“Nếu đã không tìm ra cách, vậy các ngươi chỉ có thể ở lại chỗ này thôi.”
Trấn Nguyên Tử nói xong liền không để ý đến đám đông nữa, phất tay áo quay về hậu viện.
Hắn cũng không sợ mấy người Tôn Ngộ Không chạy trốn.
Trấn Nguyên Tử đi đến phòng luyện công, ngồi trên bồ đoàn, đầu óc đột nhiên nghĩ đến lời Lý Nguyên nói khi đoán mệnh cho hắn.
Nói hắn lượng kiếp tiếp theo của hắn sẽ phạm xung với một con khỉ, dẫn đến việc cây Nhân Sâm Quả của hắn gặp phải một kiếp nạn.
Lâu vậy rồi, hắn cũng sắp quên mất chuyện này.
Bây giờ nhớ lại, hắn mới phát hiện Lý Nguyên tính thật là quá chuẩn.
“Ài, chỉ tiếc cây Nhân Sâm Quả của ta, thật không ngờ lại gặp phải một kiếp này, không biết còn có thể cứu sống hay không?”
Trấn Nguyên Tử mày mày đau khổ.
Hắn biết bây giờ đi cầu cứu các vị thánh nhân Nữ Oa, Hậu Thổ, Chuẩn Đề hoặc là trực tiếp đi cầu cứu Lý Nguyên thì chắc chắn có thể cứu sống cây Nhân Sâm Quả.
Đáng tiếc, cái giá phải trả cho chuyện này quá đắt, hắn chắc chắn không trả nổi, bởi vậy mới không hấp tấp đi cầu cứu.
Trấn Nguyên Tử càng nghĩ càng thấy tức, mặt mày phẫn hận: “Thật đáng hận, nếu không phải dè chừng quan hệ giữa Đường Tăng và Phật môn, nói không chừng đã bắt mấy người đó đền mạng cho cây Nhân Sâm Quả cho ta rồi.”
Tôn Ngộ Không thấy Trấn Nguyên Tử đi khỏi, hắn bèn đi đến bên một cái bồ đoàn trong đại sảnh ngồi xuống, bắt đầu ngồi thiền luyện hóa cấm chế trong Kim Cô Bổng.
Còn về mấy người Bạch Tinh Tinh, Thiết Phiến công chúa, Trư Bát giới, từ sau khi hắn quay về cũng không thèm nhìn qua một cái.
Chuyện này thật sự hiến hắn có hơi tức giận.
Bạch Tinh Tinh và Thiết Phiến công chúa thấy Tôn Ngộ Không làm mặt lạnh không nói chuyện, biểu cảm của hai người bỗng chốc trở nên vô cùng căng thẳng.
Thiết Phiến công chúa đi đến bên cạnh Tôn Ngộ Không, cẩn thận nói: “Không Không, chuyện này là bọn ta không tốt, bọn ta sai rồi.”
Bạch Tinh Tinh cũng lên tiếng: “Đúng vậy, sau này bọn ta nhất định sẽ không tái phạm nữa, ngươi tha thứ cho bọn ta lần này đi, đừng không để ý tới bọn ta.”
Tôn Ngộ Không vẫn không mở miệng.
Lý Nguyên bảo hắn giáo huấn đám người Trư Bát Giới, Bạch Tinh Tinh, hắn định đợi sau khi chuyện này kết thúc hẳn giáo huấn đám người này.
Bạch Tinh Tinh và Thiết Phiến công chúa thấy mặt của Tôn Ngộ Không không có chút biểu cảm, biểu cảm của bọn họ như sắp khóc đến nơi.
Trư Bát Giới đứng một bên thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy có hơi hổ thẹn, cảm thấy chuyện này đều do bản thân khơi ra.
Hắn ngẫm nghĩ, mở miệng nói: “Thật ra muốn cứu sống cây Nhân Sâm Quả cũng không phải không có cách.”
“Ngươi có cách gì?”
Xuân Tam Nương hỏi Trư Bát Giới.
Bạch Tinh Tinh, Thiết Phiến công chúa, Sa hòa thượng cũng tò mò nhìn Trư Bát Giới.
Đến cả Đường Tăng đang nhắm mắt cũng mở mắt ra.
Trư Bát Giới: “Cách thì có, chỉ là cách này có hơi khó thực hiện.”
Xuân Tam Nương không vui nói: “Ngươi lề mề cái gì chứ, mặc kệ có khó thực hiện hay không, ngươi phải nói ra trước cái đã?”
“Tam Nương đừng vội, ta nói ngay đây.”
Trư Bát Giới cười nịnh nọt với Xuân Tam Nương, không úp úp mở mở nữa: “Ta biết ở trong thành Trường An có một vị cao nhân tuyệt thế, chỉ cần hắn chịu giúp đỡ thì chuyện cứu sống cây Nhân Sâm Quả chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Tôn Ngộ Không nghe vậy, lỗ tai không kiềm được giật một cái.
Thành Trường An, cao nhân, sao mà quen tai thế nhỉ? Lẽ nào người Trư Bát Giới nói chính là chưởng quỹ?
Hắn cũng quen biết chưởng quỹ sao?
“Không biết người đó là ai?”
Bạch Tinh Tinh vội hỏi.
Trư Bát Giới chắp tay thành quyền hướng lên trời: “Đây là một vị tiền bối thâm sâu khó dò, danh tính thì không cần nhắc tới.”
“Thần bí vậy à? Nói tên ra thì làm sao?”
Xuân Tam Nương có hơi bất mãn quở trách Trư Bát Giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận