Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2206 - Chính khí hạo thiên

Hắn vội vàng bấm đốt tay, tính toán thiên cơ cho Huyền Đô.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới điều gì, mặt mày đột ngột biến sắc.
“Ta nhớ ra rồi, khi xưa Bàn Cổ đại thần khai phá hồng hoang, Hạo Thiên chính khí trong lòng hắn đã biến thành một món chí bảo là Chư Thiên Khánh Vân. Vì vậy, nếu Huyền Đô muốn dùng Hạo Thiên chính khí đột phá bình cảnh thì chỉ dựa vào Hoạ Thiên chính khí bản thân hắn tự lĩnh ngộ là chưa đủ, nhất định phải mượn thêm Hạo Thiên chính khí trong Chư Thiên Khánh Vân từ Bàn Cổ mới được.”
Lâm Mặc ở bên cạnh nói: “Chẳng phải Chư Thiên Khánh Vân ở chỗ Nhị sư bá sao? Bằng không thì sư phụ đến chỗ Nhị sự bá mượn đồ cho đại sư huynh mượn dùng chút đi?”
Lão Tử cau mày: “
“Chư Thiên Khánh Vân là thứ Nhị sư đệ dùng để trấn áp khí vận của Xiển giáo. Nếu Hạo Thiên chính khí bị Huyền Đô hấp thu thì chí bảo cũng bị phá huỷ, sẽ gây ảnh hưởng to lớn lên Xiển giáo, Nhị sư đệ sao có thể từ bỏ nó?”
Nghe vậy, Lâm Mặc nhất thời không biết phải làm sao.
Nếu là bảo vật bình thường thì còn có thể trao đổi với Nguyên Thuỷ Thiên Tôn.
Nhưng bảo vật trấn giáo lại không thể so sánh với thứ khác.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn chắc chắn không giúp Huyền Đô, mà sẽ quay gót bỏ đi.
Lão Tử quan sát tình hình Huyền Đô một hồi,
Suy nghĩ một chốc, Lão Tử bỗng nói với Lâm Mặc:
“Kế sách hiện nay, xem ra chỉ có thể đi cầu Lý công tử hỗ trợ.”
Lời còn chưa dứt, bóng hình Lão Tử trong Bát Cảnh cung đã biến mất
Thấy sư phụ đi tìm Lý Nguyên, Lâm Mặc lập tức để lộ vẻ rối rắm.
Cho dù hiện tại đã là thánh nhân, nhưng khi đối diện với Lý Nguyên, hắn vẫn không khỏi lo lắng.
Vì áp lực khi đứng trước Lý Nguyên quá lớn. Đây là nguyên nhân mấy năm nay hắn rất ít đi gặp Lý Nguyên.
Một khắc sau, bóng dáng Lão Tử trực tiếp hiện ra bên trong gian phòng trang nhã ở Thập Hoa xã.
Lão Tử nhìn thấy Lý Nguyên, không kịp hàn huyên, vội nói: “Quấy rầy nhã hưng của công tử, xin công tử thứ lỗi. Nhưng ta thực sự không nghĩ ra cách, đành đến đây cầu xin công tử giúp đỡ.”
Thấy một lão đầu mặc đạo bào thô không biết đâu đột nhiên xuất hiện trong phòng, ánh mắt Lý Thanh Chiếu tỏ vẻ không hài lòng.
Nàng cảm thấy lão đầu này chẳng lịch sự gì cả, tự tiện xông vào phòng người ta.
Song, vì lão đầu có vẻ quen Lý Nguyên nên nàng cũng không thể hiện sự bất mãn ra ngoài.
Nhưng khi Lý Thanh Chiếu cảm nhận được khí tức trên người lão đầu, trên mặt nàng không khỏi để lộ vẻ kinh hãi.
Như thể nhìn thấy một điều quá khó tin nên mới hoảng hốt mà thất lễ.
Nàng mới phát hiện cơ thể lão đầu có pháp tắc vây quanh , đạo vận ngút trời, khí tức trên người tựa như Hỗn độn Tinh Hà, sâu không lường được, vô biên vô hạn.
Khi đối diện với lão đầu, Lý Thanh Chiếu chỉ cảm thấy bản thân giống như một con kiến đứng trước mặt cự long, hèn mọn vô cùng, nhỏ bé và bất lực.
Không nhịn nổi mà muốn quỳ xuống hành lễ.
Lão đầu này, không những có khí tức kinh khủng cuồn cuộn mà phất trần của hắn, ngọc bội bát quái bên hông, hài mũi nhọn dưới chân, thậm chí là cái đai lưng, trông thì rất bình thường nhưng nếu quan sát kĩ có thể nhận ra những đồ vật có vẻ tầm thường này thật ra đều là châu quang bảo khí huyền diệu khó tả.
Mỗi một món đều phát ra khí tức không thua kém linh bảo.
Lão đầu này là ai?
Vì sao khí tức trên người hắn dường như còn khủng khiếp và mạnh mẽ hơn cả Chuẩn Thánh?
Sâu không lường được?
Vả lại chuỗi pháp tắc và thần thông châu liêm rủ trên đầu hắn còn nhiều như sao trời vậy.
Sức mạnh khủng bố đến nhường nào mới có thể ngưng tụ nhiều pháp tắc thần thông như vậy?
Quan trọng là, người có khí tức và đạo vận kinh khủng như vậy tại sao lại tỏ vẻ cung kính với một tiểu tu sĩ Địa Tiên kỳ như Lý Nguyên?
Theo lý mà nói, với thực lực của Lý Nguyên, đứng trước tình hình hiện tại, chỉ có thể coi là một con kiến hôi mà thôi.
Thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Lý Nguyên mới phải.
Lão đầu khủng bố này có chuyện gì, tại sao lại muốn cầu xin tiểu tu sĩ như Lý Nguyên giúp đỡ?
Nếu là chuyện lão đầu không thể làm được, vậy vì sao hắn lại cảm thấy Lý Nguyên có cách giúp mình?
Kỳ lạ quá!
Trong lòng Lý Thanh Chiếu nhất thời bị lấp đầy bởi sự hoài nghi.
Nàng bỗng cực kì tò mò về thân phận thật của lão già thần bí này.
Và còn tò mò về giữa lão đầu và Lý Nguyên.
Nàng nhận ra Lý Nguyên ẩn chứa quá nhiều bí mật.
Khiến nàng không khỏi mê muội.
Lý Nguyên nhìn bộ dạng sốt ruột hoảng hốt của Lão Tử, hiển nhiên đã hiểu mục đích Lão Tử đến đây.
Nghĩ tới sau này sẽ xảy ra một việc đả kích Huyền Đô, vậy nên hắn không từ chối thỉnh cầu của Lão Tử, bình tĩnh cười nói: “Ngươi quan tâm quá sẽ rối mù lên đấy. Thật ra cách rất đơn giản, khi xưa ngươi đắc đạo thế nào thì cứ để đệ tử ngươi dựa theo phương pháp đó là được mà? Cần gì hỏi ta nữa?”
Lão Tử vốn là người thông tuệ, chỉ vậy đã hiểu.
Nghe thấy lời nhắc của Lý Nguyên, hắn chợt thông suốt, vỗ trán mình, buồn bực đáp: “Ôi, ta quả là nóng lòng đến hồ đồ, bản thân ta vốn cũng dùng cách đó, tại sao trong lúc khẩn cấp này lại không nhớ ra.”
Hắn vội ôm quyền, nói với Lý Nguyên: “Đa tạ công tử đã nhắc, ta không quấy rầy nhã hứng của công tử nữa, sau này rảnh rỗi ta sẽ trực tiếp đến cảm ơn công tử.”
Nói xong, Lão Tử trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi.
Giống như lúc hắn thình lình xuất hiện.
Lý Thanh Chiếu bị lão đầu thoạt đến thoạt đi này làm cho ngây ngẩn.
Rốt cuộc lão đầu kia định xin Lý Nguyên giúp gì?
Lý Nguyên vừa giúp gì lão đầu đó?
“Khi xưa đạt được thế nào?”
Được cái gì?
Tại sao mấy lời họ nói lại làm đầu óc người ta mụ mị?
“Lý công tử, không biết vị lão…”
Lý Thanh Chiếu đang muốn hỏi thăm Lý Nguyên về lai lịch của lão đầu.
Đúng lúc này, bỗng nghe thấy một tiếng nói tràn đầy thần uy huy hoàng vang vang khắp tam giới hồng hoang, cửu thiên thập địa, truyền khắp quá khứ tương lại, Càn Khôn hoàn vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận