Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 836 - Thanh Hà rạn nứt.

Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng động tác của nàng lại không có chần chờ, lập tức rút Tử Thanh bảo kiếm trong tay ra, sau đó liền chém vào hư không.
Nàng cảm thấy, chính mình khả năng rơi vào trong huyễn cảnh hoặc trận pháp gì đó, chỉ cần chém phá huyễn cảnh, là mình có thể lấy lại tự do.
Tử Thanh bảo kiếm giống như tia chớp, lấy Thanh Hà làm trung tâm, phá vỡ hàng tỉ dặm hư không, Hỗn Độn trong nháy mắt trở nên đan xen, nơi kiếm phong đi qua, chém ra vô số khe hở không gian.
Nhưng mà, hình ảnh ảo cảnh tan vỡ không xuất hiện như trong dự đoán của Thanh Hà, sau khi nàng ngừng công kích, hư không liền khôi phục an tĩnh, khe nứt không gian vỡ nát, cũng tự mình khép lại, trở về Hỗn Độn.
Thanh Hà vẻ mặt chết lặng, chẳng lẽ, đây là một mảnh không gian Hỗn Độn chân chính sao?
Nhưng ta không phải từ trong viện bay ra sao, làm sao có thể bay vào không gian Hỗn Độn? Tốc độ của ta không thể nhanh như vậy được?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thanh Hà lại thử dùng phương pháp khác công kích xung quanh một chút, nhưng bất luận nàng công kích như thế nào, sử dụng bao nhiêu uy lực, không gian này tất cả đều thoải mái tiếp nhận.
Nàng cuối cùng có thể xác định, không gian này, đúng là Không gian Hỗn Độn, mà không phải ảo cảnh hoặc trận pháp hình thành thế giới.
Nếu như là ảo cảnh, hoặc trận pháp, đối mặt nàng toàn lực công kích, như thế nào cũng sẽ lộ ra một chút sơ hở đi ra...
Thanh Hà bất chấp nghi hoặc trong lòng, nàng lại lập tức theo đường cũ trở về, ý đồ thoát ly thế giới Hỗn Độn này.
Chỉ chốc lát sau, nàng đột nhiên cảm thấy trước mắt hình ảnh biến đổi, nàng đi tới một tòa tiểu viện bên trong.
Chính là tiểu viện của khách điếm.
Thanh Hà nhìn bầu trời tiểu viện, trăng sáng sao thưa, cũng không có thế giới Hỗn Độn gì. Thậm chí, nàng còn có thể nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng mèo kêu gần đó.
Thanh Hà vẻ mặt mơ hồ.
Nàng cũng có chút hoài nghi, mình vừa rồi có phải xuất hiện ảo giác hay không? Đây là một tiểu viện bình thường mà, làm sao có thể có thế giới Hỗn Độn? Suy nghĩ một chút, nàng đem Tử Thanh bảo kiếm trong tay hướng bầu trời tế đi ra ngoài. Xoẹt!
Kế tiếp, Thanh Hà nhất thời nhìn thấy một màn vô cùng chấn động.
Chỉ thấy trên không sân, đột nhiên tinh vân bù đắp, ngân hà chuyển động, khí Hỗn Độn khủng bố quanh quẩn hư không, pháp tắc ba ngàn Đại Đạo thần bí, giống như mạng nhện, ngang ngược đan xen, uy áp thiên địa.
Nàng đứng trong sân, chỉ cảm thấy mình so với bụi bặm còn nhỏ bé hơn.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Vì sao còn bá thiên diệt địa hơn so với Phật môn Linh sơn?
Vị Lý Nguyên kia rốt cuộc là Lão bản khách điếm, hay là vị đại lão tuyệt thế nào của Hồng Hoang?
“Đem Hỗn Độn thế giới, nhét vào một cái trong viện, đây hẳn là tu sĩ Chuẩn Thánh đại viên mãn như Như Lai Phật Tổ kia mới có thể làm được đi?”
Trong lòng Thanh Hà tràn ngập vô số nghi hoặc.
Đứng trong sân một lúc, trong đầu suy nghĩ loạn thất bát tao một hồi, Thanh Hà cuối cùng vẫn bước chân đi về phía đại sảnh.
Nếu không thể rời khỏi sân, cũng chỉ có thể đi qua cửa chính......
Về phần lúc trước thề, nói không bao giờ cùng nam nhân này gặp mặt nữa, vậy cũng chỉ có nuốt lời mình nói về.
Đi tới đại sảnh, Thanh Hà lại nhìn thấy thân ảnh tuấn lãng kia ngồi ở quầy bar sau, nhấp một ngụm rượu nhỏ, xem điện thoại.
Giống như tình cảnh mấy đêm trước.
Chỉ là, lúc này đây, tâm tình của Thanh Hà rất khác so với mấy ngày trước, nàng có thể khẳng định, người này là một vị tu vi không thua gì lão Như Lai Phật Tổ.
Có lẽ, đối phương còn lợi hại hơn Như Lai cũng nên.
Lúc trước thái độ coi thường Thánh Nhân của hắn, có thể cũng không phải là đang khoác lác, mà là hắn thật sự có thực lực này.
“Sân sau thật sự là thế giới Hỗn Độn sao?”
Thanh Hà vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Nguyên, mở miệng hỏi.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nếu giả bao đổi.”
Thanh Hà dừng một chút, lại nói: “Đề nghị hôm qua của ta ngươi thực sự không cân nhắc một chút?”
Nàng ngày hôm qua nói, lấy chính nàng làm điều kiện trao đổi, để cho Lý Nguyên đem nguyên thần Tử Hà trong thân thể này chuyển ra ngoài.
Sự thần bí của Lý Nguyên, sự cường đại của Lý Nguyên, vẻ ngoài đẹp trai của Lý Nguyên, khiến cho Thanh Hà vượt qua sự xấu hổ trong lòng, lại nhắc tới việc này.
Nàng cảm thấy, người này hoàn toàn xứng đôi với nàng.
Hơn nữa, nếu Tử Hà thích hắn, nếu như mình có thể giành trước một bước cùng hắn đứng chung một chỗ, biểu tình của Tử Hà chắc chắn vô cùng đặc sắc.
Thân thể, nàng muốn cùng Tử Hà tranh, nam nhân, nàng cũng muốn cùng Tử Hà tranh.
Nàng sẽ không thua phế vật Tử Hà kia trong đầu chỉ biết ảo tưởng.
Trong lòng Thanh Hà chuyển qua vô số ý niệm, tuy nhiên trên mặt nàng cũng không để lộ ra, mà là ánh mắt sáng quắc nhìn Lý Nguyên, ánh mắt tràn ngập quyến rũ cùng nóng bỏng.
Lý Nguyên lại bình tĩnh lắc đầu.
“Không cần suy nghĩ, ngươi không xứng với ta.”
Thanh Hà nghe thấy lí do Lý Nguyên cự tuyệt, suýt chút nữa hộc 3 lít máu, biểu tình rất sụp đổ.
Không xứng với hắn, có cần phải nói trắng ra như vậy không?
Nàng rất muốn nói Lý Nguyên quá mức tự kỷ, bất quá, nàng nhịn!
Xem ra, muốn khiến Lý Nguyên quỳ dưới váy của mình còn phải tốn một chút công phu mới được!
Thanh Hà lập tức đem chuyện cưa đổ Lý Nguyên trở thành trận chiến lâu dài.
Thanh Hà nhịn xúc động muốn hộc máu xuống, đồng tử nàng xoay chuyển, vừa dùng ngón tay đảo quanh tóc mai, vừa ôn nhu nói với Lý Nguyên: “Nếu như là Tử Hà như vậy cùng ngươi trao đổi thì sao?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Lúc trước không phải ta đã nói rồi sao, vốn là ta chuẩn bị chủ động giúp nàng, đáng tiếc nàng cự tuyệt.”
Thanh Hà nghe vậy, rốt cục nhịn không được, trực tiếp phun ra một ngụm máu già, khuôn mặt tuyệt mỹ có vẻ có chút dữ tợn.
Người này với người, không, chênh lệch giữa Nguyên Thần và Nguyên Thần, sao lại lớn như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận