Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2162 - Kêu Bao Chửng tự mình tới tìm ta! (2)

Lý Nguyên thờ ơ nói: “Không có gì, chuyện vặt vãnh mà thôi.”
Mai Thiên Vũ: “Đối với ngươi tuy là một chuyện vặt vãnh, nhưng đối với ta lại là giúp đại ân. Vì vậy bất kể thế nào, phần ân tình này của ngươi, ta sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, sau này nếu ngươi có yêu cầu gì, cứ nói một tiếng.”
Nàng vỗ ngực mình, khí phách nói: “Nếu có thể làm được, ta tuyệt không chối từ.”
Mai Thiên Vũ thật sự cảm kích Lý Nguyên, không phải vì Lý Nguyên tín nhiệm nàng, mà là vì chuyện Lý Nguyên giúp nàng tránh bị Triển Chiêu bắt tới nha môn điều tra.
Bởi vì Lý Nguyên, thân phận ở lậu của nàng, mới không bị lộ ra.
Tuy Lý Nguyên vĩnh viễn cũng không thể có chuyện gì cần Mai Thiên Vũ giúp đỡ, nhưng mà, đối với hảo ý của Mai Thiên Vũ, hắn cũng không nói gì nhiều.
Chỉ hờ hững cười.
Mai Thiên Vũ nhìn thấy nụ cười của Lý Nguyên, tức khắc cảm thấy thế giới đều trở nên sáng rực.
Đẹp trai quá!
Nàng đi theo bên cạnh Lý Nguyên, tự giới thiệu mình: “Ta tên Mai Thiên Vũ, huynh đài ngươi tên gì?”
“Lý Nguyên.”
Lão Hình bên cạnh xưa nay quen thuộc giới thiệu với Mai Thiên Vũ: “Ta tên Hình Úc Sâm, là Truy y bộ đầu của trấn Thất Hiệp, ngươi có thể gọi ta Hình bộ đầu, cũng có thể gọi ta lão Hình.”
Mai Thiên Vũ không liếc mắt nhìn lão Hình, nàng một mặt lo lắng nói với Lý Nguyên: “Lý huynh, vừa rồi ngươi đã đắc tội với một con cháu hoàng thất, còn bắt bớ, việc này, sợ rằng không dễ giải quyết tốt hậu quả nhỉ?”
Hình Úc Sâm nghe vậy, cũng một mặt lo lắng nhìn Lý Nguyên.
Tuy rằng, hắn biết, bản lĩnh của bản thân Lý Nguyên không nhỏ, hơn nữa nữ nhi của Lý Nguyên, còn làm việc trong hoàng cung.
Nhưng mà, người Lý Nguyên đắc tội hôm nay, lại là một vị điện hạ.
Đây là đá trúng ván sắt rồi.
Lý Nguyên lại vẻ mặt ung dung nói: “Không đáng ngại, sẽ không có việc gì đâu.”
Mai Thiên Vũ tò mò nói: “Vì sao Lý huynh tự tin đến vậy? Phải biết rằng, bất kể là đắc tội hoàng thất, hay là bắt bớ, tội danh cũng không nhẹ.”
Lý Nguyên dửng dưng nói: “Chỉ là giáo huấn một hậu bối không hiểu chuyện thôi, có thể có tội danh gì?”
Mai Thiên Vũ thấy Lý Nguyên không để ý như vậy, lập tức không biết Lý Nguyên là thật sự có sức mạnh, hay là đang cố ý căng da mặt, khoác lác nữa.
Vốn dĩ, nàng muốn khuyên Lý Nguyên nhân lúc triều đình còn chưa kịp phản ứng, mau chóng trốn khỏi kinh thành.
Song, nàng thấy Lý Nguyên không hề có chút căng thẳng, lời muốn nói trước đó, bỗng không biết có nên nói ra khỏi miệng hay không.
Lúc nói chuyện, Lý Nguyên đã tới trà lâu hắn thường chiếu cố.
Lý Nguyên dừng bước, nói với lão Hình: “Ta đã đến nơi, ngươi tự mình đến Lục Phiến môn đi.”
Lão Hình gật đầu, ôm quyền nói với Lý Nguyên: “Lý công tử, vậy ta xin cáo từ.”
Bất chợt, hắn nhìn một túi đậu tằm và một bình rượu xái trong tay.
Nghĩ đến chính mình đến Lục Phiến môn làm việc, mang theo hai thứ đồ này đi có vẻ hơi thất lễ.
Vì vậy, trong lòng hắn chợt động, bèn đưa đậu tằm và rượu xái cho Lý Nguyên, nói: “Lý công tử, hai thứ đồ này vẫn là để lại cho ngươi xem kịch ăn chơi vậy.”
Lý Nguyên cười nói: “Đây là đồ ngươi tốn hai trăm lượng bạc mua, ngươi không nếm thử mùi vị à?”
Lão Hình vẻ mặt ưu thương: “Bỏ đi, tránh cho đau lòng.”
Lý Nguyên thấy lão Hình là thật tâm tặng hắn, trái lại cũng không từ chối.
Hắn nhận lấy đậu tằm và rượu xái, sau đó ném viên Kim Cương Bất Hoại thần đan cầm trong tay qua cho lão Hình.
“Bắt lấy.”
Lão Hình nghe vậy, theo bản năng đưa tay bắt lấy đồ vật ném tới.
Chờ sau khi bắt được, hắn mới phát hiện, thứ Lý Nguyên ném cho hắn lại là viên kim đan cực phẩm kia.
Lão Hình không khỏi đại kinh thất sắc, chỉ cảm thấy kim đan đang cầm, trở nên nặng nề vô cùng, sợ kim đan rơi trên mặt đất vỡ nát.
Hắn khó hiểu hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử, ngươi, ngươi đây là ý gì?”
Mai Thiên Vũ chớp mắt, cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh nói với lão Hình: “Ngươi đã tặng đồ cho ta, vậy ta cũng nên tặng lại cho ngươi.”
Lão Hình lắp bắp nói: “Nhưng, nhưng ta chỉ tặng ngươi một túi đậu tằm, một bình rượu xái thôi mà, đâu so được với viên kim đan cực phẩm này?”
Đừng nói một túi đậu tằm, một bình rượu xái, cho dù là một trăm vạn túi, một trăm vạn chai cũng không so được.
Lão Hình thật sự đã bị kinh sợ.
Mà Mai Thiên Vũ bên cạnh, ánh mắt trở nên càng ngạc nhiên.
Nàng không nghĩ tới, Lý Nguyên vậy mà lại mang đan dược trân quý như thế, tùy tiện tặng cho người khác.
Nói như vậy, trước đó hắn không hề khoác lác, hắn thực sự chướng mắt kim đan cực phẩm?
Nhưng mà, cho dù chướng mắt, cũng không nên tùy tiện tặng người ta như vậy?
Để lại cho thân nhân của mình, hoặc là cầm đi đổi tiền cũng tốt mà.
Tùy tiện tặng người ta như vậy, có phải hơi quá mức phá của không?
Mai Thiên Vũ tự cho rằng, cho dù nàng có hệ thống, cũng không phá của như vậy.
Chẳng qua, phần cởi mở này, lại làm cho Mai Thiên Vũ say mê không thôi.
Dù sao, không phải người người đều có thể coi kim đan cực phẩm thành rác rưởi như này.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ kinh hãi của lão Hình, bình tĩnh nói: “Bất kể là đậu tằm, hay là kim đan, với ta mà nói, ăn vào đều chẳng khác mấy. Cho dù viên kim đan này không tặng cho ngươi, sau này cũng không biết sẽ bị ta vứt chỗ nào nữa.”
Lão Hình vẫn còn trong khiếp sợ: “Sao có thể ăn chẳng khác mấy chứ? Giá trị này, chênh nhau cả trăm ngàn vạn lần đấy.”
Lý Nguyên hờ hững cười: “Ta vào trà lâu đây, không nhiều lời với ngươi nữa.”
Nói xong, hắn bèn xoay người đi vào trà lâu.
Mai Thiên Vũ thấy thế, cũng đuổi theo sát.
Nàng phát hiện, theo nàng hiểu biết Lý Nguyên càng sâu, càng cảm thấy Lý Nguyên thần bí.
Mà lão Hình thì sao.
Chỉ thấy hắn cầm kim đan cực phẩm trong tay, nhìn bóng lưng Lý Nguyên biến mất, lại nhìn kim đan trong tay, chỉ cảm thấy quá không chân thật rồi.
Hắn thật sự hoài nghi, chính mình có phải đang nằm mơ hay không.
Bởi vì, chỉ có trong mơ, mới có thể có loại chuyện tốt như này xảy ra.
“Bốp!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận