Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 946 - Đừng có dáng vẻ chưa từng thấy qua sự đời

Thấy sư phụ lần nữa nhắc tới Hỗn độn linh căn và Hỗn độn chí bảo, biểu cảm của Vân Hà, Vân Lam và các đệ tử Đại Tự Tại cung không khỏi ngây ra.
Mọi người liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt nhau.
Lẽ nào sư phụ nói là thật?
Trong quán trọ này thật sự có Hỗn độn linh căn và Hỗn độn chí bảo? Nhưng làm sao có thể?
Không phải trong hồng hoang không thể tồn tại linh bảo và linh vật Tiên thiên chí bảo trở lên sao?
Tại sao quán trọ này có thể sở hữu? Điều này quá thái quá rồi?
Nhưng nếu sư phụ không điên, vậy với tính cách của sư phụ, nàng sẽ không nói giỡn lung tung.
Hơn nữa còn là ở thời kỳ Đại Tự Tại cung bị Đại Thế Chí chiếm cứ.
Đám người Vân Hà hoàn toàn mơ màng.
Có chút tin tưởng lời sư phụ nói, nhưng lại cảm thấy chuyện sư phụ nói quá thái quá.
“Tú Ninh sư muội, sư phụ nói đều là thật sao?”
Vân Lam xác nhận với Lý Tú Ninh.
Lý Tú Ninh: “Sư phụ nói tất nhiên là thật.”
Đại Tự Tại mặc kệ đệ tử khiếp sợ, nàng nhắc nhở: “Chúng ta nên nhanh chóng đi vào đi, chặn ở cửa còn ra thể thống gì.”
Nói xong, nàng lập tức đi vào quán trọ trước một bước.
Đám người Vân Hà, Vân Lam càng ngày càng cảm thấy hứng thú với quán trọ này, còn có người tên là Lý Nguyên đó nữa, nghe vậy vội vàng đi theo vào quán trọ.
Lý Tú Ninh đi vào quán trọ, đi qua huyền quan, chỉ thấy một mình Lý Nguyên ngồi ở phía sau quầy chơi điện thoại.
Vốn không thấy đám người Tiểu Tê Tử, Nữ Bạt.
“Lý Nguyên, ta dẫn theo sư phụ và sư tỷ sư muội đến chăm sóc ngươi đây.” Lý Tú Ninh hét lên với Lý Nguyên.
Lý Nguyên ngẩng đầu nhìn mọi người một cái, chào hỏi Lý Tú Ninh: “Ngươi đã trở lại.”
Đám người Vân Hà nhìn thấy dáng vẻ của Lý Nguyên, lập tức cảm thấy trái tim khẽ run rẩy.
Bọn họ không ngờ trên thế gian này lại có nam tử anh tuấn đẹp trai, ôn văn như ngọc như vậy.
Khiến cho người ta vừa thấy đã sinh ra thiện cảm.
Nhưng sao trông hắn không có chút tu vi nào vậy? Không phải sư phụ nói đây là cao nhân sâu không lường được sao? Cho dù tu vi cao hơn nữa, cũng có thể tản ra một phần khí tức chứ? Trong lòng Vân Hà, Vân Lam hiện lên một tia nghi hoặc.
Đại Tự Tại cung kính khom người hành lễ với Lý Nguyên: “Đại Tự Tại bái kiến Lý tiền bối.”
Lý Nguyên chỉ bình tĩnh gật đầu, cũng không hoàn lễ.
Lý Tú Ninh nói: “Bọn ta gặp phải chút chuyện, muốn ở lại chỗ của ngươi một thời gian, không biết có được không?”
Lý Nguyên chỉ chỉ bảng giá trên quầy.
Lý Tú Ninh vội vàng nói: “Cái này ta hiểu.”
Nàng ngay lập tức lấy ra mấy đỉnh vàng từ trong lòng mình đặt trên quầy: “Đây là tiền phòng, đủ cho bọn ta ở lại mấy ngày.”
Lý Nguyên nhìn thoáng qua vàng, nói: “Không ăn không uống, vừa hay đủ hai ngày.”
Lý Tú Ninh: “Người quen cũ cũng không giảm giá sao?”
Lý Nguyên: “Ngươi không nói giảm giá chúng ta còn xem là quen thuộc, nếu như nói giảm giá thì ta với ngươi không quen biết.”
Lý Tú Ninh cảm khái nói: “Cuối cùng ta cũng biết tại sao Tiểu Tê Tử lại keo kiệt như vậy rồi!”
Lý Nguyên không để ý tới lời chửi bới của Lý Tú Ninh, hắn nhận lấy mấy đỉnh vàng, lấy ra một chùm chìa khóa từ trên kệ phía sau đặt ở trên quầy, nói: “Các ngươi tự chọn phòng đi.”
Vân Hà, Vân Lam và các đệ tử Đại Tự Tại cung thấy Lý Nguyên nhận vàng, trong lòng càng trở nên nghi hoặc.
Đây thực sự là cao nhân sao?
Sao vẫn còn quan tâm đến vật phàm tục như đỉnh vàng này chứ?
Đây rõ ràng chính là cách làm của một ông chủ quán trọ phố phường mà.
Sự khác biệt duy nhất là ông chủ này rất đẹp trai!
Vô cùng đẹp trai!
“Cái đó, ngươi không quan tâm bọn ta gặp phải chuyện gì sao?”
Lý Tú Ninh cầm chìa khóa, hỏi Lý Nguyên một câu.
Mọi người đều quen thuộc, gặp mặt vẫn lãnh đạm như vậy, quan tâm một câu ngươi sẽ mất đi một miếng thịt à.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Nhìn thấy các ngươi là biết, không có gì để hỏi cả.”
Lý Tú Ninh chớp mắt, hoài nghi nói: “Ngươi thật sự biết sao?”
Ánh mắt đám người Vân Hà, Vân Lam nhìn Lý Nguyên cũng tràn ngập hoài nghi.
Lẽ nào người này còn biết thuật thôi toán?
Lý Nguyên nhìn Lý Tú Ninh một cái, thản nhiên nói: “Không phải là có xung đột với Đại Thế Chí Tây Phương, bị người ta đuổi ra ngoài sao?”
Sắc mặt của Đại Tự Tại bên cạnh đỏ lên.
Chữ ‘đuổi’ này nói quá trực tiếp khiến nàng có chút xấu hổ. Cảm thấy giống như chó nhà có tang vậy.
Lý Tú Ninh không ngờ Lý Nguyên lại thật sự biết.
Nàng thấy sư phụ xấu hổ, vội vàng giải thích: “Không phải bọn ta bị đuổi ra ngoài, là Đại Thế Chí ép bọn ta quy thuận Phật môn, bọn ta không muốn nên đánh nhau với nàng, kết quả bọn ta không phải là đối thủ của Phật môn, cho nên lúc này sư phụ mới suất lĩnh đệ tử tạm thời tránh mũi nhọn.”
“Điều này, chẳng phải là cùng một ý sao?”
Lý Nguyên hơi nghi ngờ nhìn Lý Tú Ninh.
Lý Tú Ninh: “...”
Nàng xúc động giải thích: “Bọn ta là người bị hại, Đại Thế Chí ỷ thế hiếp người, cưỡng chiếm đạo tràng của bọn ta. Còn sát hại và giam cầm rất nhiều sư tỷ, sư muội. Lẽ nào ngươi không nên giúp ta khiển tránh hành vi đê tiện vô sỉ của Đại Thế Chí sao?”
Nghĩ đến những đệ tử đã chết và bị Đại Thế Chí nhốt lại, trên mặt Đại Tự Tại không khỏi lộ ra vẻ vô cùng đau thương.
Vân Hà, Vân Lam và các đệ tử khác, ai nấy cũng trở nên ủ rũ, sắc mặt buồn phiền hẳn lên.
Thậm chí còn có mấy đệ tử tính cách yếu ớt, trong hốc mắt nổi lên nước mắt.
Những người này phần nhiều đều là từ nhỏ được Đại Tự Tại nhận làm đệ tử, sau đó luôn ở trong Đại Tự Tại cung tu luyện đạo pháp, tính cách yên tĩnh, điềm tĩnh, không tranh quyền thế, quan hệ với đồng môn giống như là người nhà.
Nhưng hôm nay đại phái tổng cộng có mấy ngàn người, chỉ chạy ra ngoài được hai mươi người, có thể tưởng tượng được tâm trạng mọi người có bao nhiêu mất mát và đau thương.
Lý Tú Ninh thấy không khí trở nên vô cùng nặng nề, không khỏi trách cứ Lý Nguyên: “Ngươi xem ngươi, chọc mấy sư tỷ khóc rồi.”
Lý Nguyên: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận